Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 116: Tứ Nguyên Quy Sát Kỳ




Lực lượng hai người tương đương nhau, nhưng trên thực tế là Trương Tại Duẫn thua.
Cảnh giới của hắn là Sơ Phân tam trọng thiên, hơn Chu Hằng hai tiểu cảnh giới, nếu như cùng giai chiến một trận, hắn đã sớm thất bại thảm hại rồi! Hơn nữa, ở trên lực lượng không thể nghiền ép, làm sao có thể chiến thắng được Chu Hằng đã nắm giữ Thế?
Trương Tại Duẫn sắc mặt tái xanh, một màn này giống như hung hăng tát lên mặt hắn một cái, nóng rất đau nhức!
- Tiểu tử, không nên đắc ý, nội tình Thiên Tinh Tông cũng không phải là ngươi có thể tưởng tượng!
Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Chu Hằng:
- Tuy rằng lực lượng của ngươi rất mạnh, còn nắm giữ Thế, nhưng quyết định sinh tử còn có những vật khác!
Chu Hằng thật sự không biết hắn lấy đâu ra oán khí, rõ ràng là hai người này chủ động tới cửa khiêu khích, không xử lý được mình còn oán giận? Chẳng lẽ mình phải ngoan ngoãn để bọn họ giết sao?
Tuy nhiên, cho dù Liễu Thánh Kiệt không khiêu khích hắn, hắn cũng không tính toán bỏ qua cho người kia.
- Tứ Nguyên Quy Sát Kỳ!
Trương Tại Duẫn quát một tiếng, sau lưng đột ngột hiện lên 4 lá cờ, mỗi mỗi mặt đều dài hai xích, phân bốn màu đen, trắng, đỏ, xanh, quái dị vô cùng.
- Pháp khí?
Chu Hằng ánh mắt ngưng lại.
- Sai, là cấm khí!
Trên mặt Trương Tại Duẫn tràn đầy ngạo khí:
- Ta chính là đệ tử tông môn trọng điểm bồi dưỡng, làm sao có thể không có đạo cụ phòng thân, đây chính là cấm khí cường giả Khai Thiên Cảnh chế ra, chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng đủ để nhấc tay hủy diệt tồn tại Sơ Phân Cảnh!
- Ngươi dù có chiến lực mạnh mấy đi nữa thì thế nào, có thể so được với nội tình ta sao?
Chu Hằng tươi cười, nói:
- Ta cũng muốn xem vài lá cờ quỷ này đến tột cùng có ích lợi gì!
- Ngươi sẽ thấy!
Trương Tại Duẫn quát lên:
- Có thể khiến ta tế xuất một mặt Tứ Nguyên Quy Sát Kỳ để trấn giết ngươi, ngươi cũng nên cảm thấy vinh hạnh!
- Da trâu cũng thổi vỡ rồi, ra tay nhanh lên đi!
Chu Hằng nóng lòng muốn thử, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến cấm khí.
- Xem ngươi còn có thể mạnh miệng tới khi nào!
Trương Tại Duẫn quát lên một tiếng chói tai, nói:
- Lục Sát Kỳ, khởi!
- Hưu!
Mặt lá cờ màu xanh biếc sau lưng hắn đột nhiên bay lên, giống như có một bàn tay vô hình đang nắm lên vậy, phần phần kêu lên.
- Trấn giết!
Hắn chỉ tay về phía Chu Hằng, lập tức, mặt lá cờ màu xanh biếc kia oanh kích tới Chu Hằng.
Lực lượng đáng sợ tràn ra, như cường giả Ích Địa Cảnh giá lâm, nghiền ép hết thảy!
- Chết đi!
Liễu Thánh Kiệt ở một bên hưng phấn hét lớn, đây chính là công kích của Ích Địa Cảnh. Cho dù Thủy Nguyệt Công chúa không tế xuất bảo vật tương ứng cũng không ngăn được.
- Oanh!
Lục Sát Kỳ trấn giết rơi xuống, nhưng ngay khi va chạm vào Chu Hằng, mấy người đều hoa mắt, sau đó lá cờ kia không còn thấy tăm hơi!
- Làm sao có thể!
Trương Tại Duẫn sắc mặt đại biến, Tứ Nguyên Quy Sát Kỳ này chính là sư phụ hắn ban tặng, nhưng không phải do sư phụ hắn chế. Mà lại đến từ lão tổ Khai Thiên Cảnh của tông môn, là sư phụ hắn xin được.
Tuy rằng bốn mặt cờ chỉ có thể vận dụng được bốn lần, nhưng mà mỗi một lần đều có thể phát huy ra uy lực cấp bậc Ích Địa Cảnh, đủ để trấn giết bốn cường giả Sơ Phân Cảnh, cộng thêm hắn chính là Sơ Phân tam trọng thiên, ở trong này có thể nói là vô địch!
Nhưng ngay lúc vừa rồi, hắn mất đi liên hệ thần thức với Lục Sát Kỳ. Dường như cái cấm khí này đột nhiên tiêu thất vậy.
Cho dù Lục Sát Kỳ trấn áp Chu Hằng nhưng không thể giết chết hắn thì cũng không khiến kinh ngạc như thế, nhưng mà vô thanh vô tức biến mất, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài phạm trù hiểu biết của hắn, kinh ngạc ngẩn người nhìn.
Chu Hằng lộ ra vẻ tươi cười, vừa rồi hắn gọi ra Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, cũng mở cửa lớn tháp ra trực tiếp nuốt vào Lục Sát Kỳ!
Hắn quả thật không thể dùng thần thức tiến vào bảo tháp trấn áp lá cờ kia, nhưng nó lại cứng rắn chui đầu vô lưới. Hắn dùng thần ý đảo qua. Chỉ thấy Lục Sát Kỳ đang an tĩnh nằm ở trên lớp gạch đá tầng đầu của bảo tháp.
- Dường như vũ khí bí mật của ngươi không nhạy!
Chu Hằng tủm tỉm cười, sau cố ý lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Xem ra ngươi bị sư phụ ngươi gài bẫy, lấy cái đồ rác rưởi này ra gạt ngươi.
Trương Tại Duẫn vừa tức vừa gấp, nhưng mà vừa rồi mình còn tràn đầy tự tin khoe nội tình nhà mình, hiện tại Lục Sát Kỳ lại bị biến mất không giải thích được. Điều này chẳng phải khiến hắn mờ mịt khó hiểu mà kiêng kỵ sao?
- Ta cũng không tin ngươi còn có thủ đoạn như vậy!
Hắn âm lệ kêu lên, có thể chống cự lại cấm khí cao thủ Khai Thiên Cảnh luyện chế, như vậy bảo vật của Chu Hằng lấy đi Lục Sát Kỳ khẳng định cũng là cấp bậc cùng dạng!
Đúng rồi, khẳng định là An Nhược Trần cho hắn!
Tuy nhiên An Nhược Trần vừa mới tiến vào Khai Thiên Cảnh. Có thể chế tạo ra mấy phần cấm chế như vậy? Một phần? Hai phân? Ngàn phần?
So với nội tình của Thiên Tinh Tông thì còn kém xa!
- Hắc Sát Kỳ, khởi!
Trương Tại Duẫn lại quát lên một tiếng chói tai, mặt lá cờ màu đen sau lưng kia lập tức bay lên, sau đó hưu cấp tốc đánh tới Chu Hằng.
Trò cũ đoạt cờ, trong nháy mắt Hắc Sát Kỳ đánh đến, Chu Hằng tế xuất Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, cửa tháp mở ơn thỉnh ông vào rọ.
Tất cả đều giống như trước, trống rỗng biến mất, an tĩnh đến đáng sợ.
Chu Hằng cố ý nhướng mày, sau đó lộ ra vẻ vui mừng.
Trương Tại Duẫn đã mở to hai mắt nhìn, hắn mơ hồ bắt được một đạo hư ảnh, nhưng mà cụ thể là cái gì thì không thấy rõ, biến mất thật sự quá nhanh! Tuy nhiên, hắn cũng thu vẻ mặt biến hóa của Chu Hằng vẻ vào mắt, trước sầu sau vui?
- Hừ, hiểu!
Cấm khí của hắn như lưới cá, có thể tiêu trừ cấm khí người khác, có nhưng mà số lần thì không nhiều lắm, khẳng định đã dùng hết rồi, cho nên mới lộ ra vẻ ưu sầu, lại sợ mình phát hiện, mới cố ý lại dùng sắc mặt vui mừng để che giấu!
Chút tài mọn, cho hắn là đứa trẻ ba tuổi dễ dàng bị gạt vậy sao?
Không sai, An Nhược Trần vừa mới đột phá Khai Thiên Cảnh, nào có nhiều thời giờ như vậy, nhiều tài liệu như vậy để chế tạo cấm khí? Đây cũng không phải là vật phẩm tùy tiện lấy ra được, rót linh lực vào là được, mà là quá trình cực kỳ phức tạp!
Hai kiện cấm khí, xanh, đen! Cái này cũng phù hợp với phỏng đoán lúc trước của hắn.
- Chu Hằng, ngươi hẳn phải cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì ngươi đã để ta vận dụng ba mặt Tứ Nguyên Quy Sát Kỳ lên người ngươi.
Trương Tại Duẫn lại khôi phục bộ dáng cao cao tại thượng trước đó, hắn ngàn lần khinh thường Chu Hằng, không phải là ôm đùi một cường giả Khai Thiên Cảnh sao?
Tiểu nhân đắc chí!
- Chết!
Hắn lại hét lớn:
- Bạch Sát Kỳ, khởi!
- Hưu!
Lá cờ thứ ba màu trắng bay lên, oanh kích tới Chu Hằng.
Chu Hằng trong lòng cười lạnh, tên ngu ngốc này bị lừa! Hắn có tâm thu bốn mặt lá cờ này, chỉ cần giết chết Trương Tại Duẫn, sau khi chúng trở thành vật vô chủ, hắn có thể luyện hóa!
Hắn chỉ sợ Trương Tại Duẫn không tế động Tứ Nguyên Quy Sát Kỳ, mà lại trực tiếp khiến chúng nổ tung, bởi vậy mới có thể sử kế làm cho đối phương nhìn thấy hy vọng thắng lợi.
Bạch Sát Kỳ bay tới, Chu Hằng lại thu.
- Chu Hằng, ngươi, ngươi, ngươi nói dối ta!
Trương Tại Duẫn có thể ở trước 50 tuổi tu luyện tới Sơ Phân tam trọng thiên, khẳng định bản thân vô cùng thông minh, chỉ là tuyệt đối không ngờ rằng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp có được uy lực cường đại như vậy, lúc này mới tin tưởng đánh giết Chu Hằng, nhưng quá tam ba bận, lúc này nếu hắn không kịp phản ứng thì thật khờ khạo.
- Ôi, ta cũng chỉ tùy tiện thử xem, không nghĩ tới ngươi dễ lừa gạt như vậy!
Chu Hằng mỉm cười, còn cố ý nhún vai.
Lâm Phức Hương và An Ngọc Mị lập tức cười duyên dáng, Cổ Tư thì vẫn như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Trương Tại Duẫn gấp rút hô hấp vài cái, cố ổn định tâm thần, nói:
- Chúng ta nhận thua! Trả Tứ Nguyên Quy Sát Kỳ cho ta, chúng ta lập tức rời đi!
Chu Hằng vô cùng sửng sốt, không khỏi bật cười nói:
- Các ngươi da mặt cũng quá dày đi, ngươi dựa vào đâu cho rằng ta phải trả đồ lại cho ngươi?
- Chỉ bằng ta là đệ tử Thiên Tinh Tông!
Trương Tại Duẫn ưỡn ngực nói:
- Bất kể là ngươi, cũng là An Nhược Trần sau lưng ngươi, ở trước mặt Thiên Tinh Tông chỉ là bột phấn! Đắc tội Thiên Tinh Tông, bất luận kẻ nào đều bị hủy diệt!
- Chẳng lẽ ra phải làm ra bộ dáng sợ hãi để thỏa mãn lòng hư vinh của ngươi?
Chu Hằng sắc mặt lạnh lại nói:
- Nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây không diệt khẩu hai ngươi thì không được.
- Ha ha ha! Ta thừa nhận lực lượng của ngươi và ta chênh lệch không bao nhiêu, lại lĩnh ngộ Thế, chiến lực cường đại! Nhưng ta muốn chạy, ngươi có thể đuổi theo kịp ta sao?
Trương Tại Duẫn lúc trước còn kiêu ngạo nói muốn giết người đoạt bảo, hiện tại lại không ngờ dào dạt đắc ý về bản lãnh chạy trốn của mình, hoàn toàn không biết hai chữ vô sỉ là viết thế nào!
Chu Hằng không khỏi bật cười, so tốc độ với hắn? Tấn Vân Lưu Quang Bộ toàn lực vận chuyển, trong vòng mười phút cho dù Ích Địa Cảnh cũng không có tư cách so tốc độ với hắn, huống chi là Sơ Phân Cảnh!
Cái này gọi là đại đệ tử tông môn không có da mặt, thực lực cường đại thì dụng bạo lực ức hiếp nhân, đá phải thiết bản thì lấy tông môn sau lưng ra đè người, cả hai đều không bị thiệt.
- Vô sỉ!
Lâm Phức Hương ở một bên giả bộ mặt quỷ trào phúng, gương mặt xinh đẹp sinh động, sáng sủa vô cùng, đáng tiếc Trương Tại Duẫn và Liễu Thánh Kiệt đều không có lòng dạ nào thưởng thức.
Chu Hằng chỉ Liễu Thánh Kiệt, nói:
- Ngươi có thể chạy, biểu đệ này sẽ không xía vào.
Liễu Thánh Kiệt sắc mặt lập tức trắng bệch, hai nắm đấm gắt gao siết chặt, mấy tháng trước, Chu Hằng vẫn chỉ là con kiến hơi chút cường đại mà thôi, không nghĩ tới ba mươi năm phong thuỷ thay phiên chuyển, mới chút thời gian như vậy đã bị đối phương cỡi lên đầu!
Cái mạng nhỏ của hắn nằm trong tay Chu Hằng, Cổ Tư luôn luôn theo dõi chặt chẽ hắn, căn bản sẽ không cho hắn cơ hội chạy trốn.
- Ngươi không dám!
Trương Tại Duẫn tràn đầy tự tin nói:
- Ngươi nếu dám đụng đến một sợi lông biểu đệ ta, chẳng khác nào chọc tới Thiên Tinh Tông, tự ngươi nghĩ kỹ một chút, đắc tội nổi tông môn đứng đầu Hàn Thương Quốc hay không?
- Hưu!
Bóng người chớp động, một đạo kiếm thác nước màu đen đột nhiên hiện ra, ngay sau đó máu tươi đỏ sẫm vẩy ra, một cánh tay rơi xuống đất.
- A!
Lúc này Liễu Thánh Kiệt kêu lên thảm thiết, hắn khó có thể tin nhìn vai phải trống trơn của mình, nhìn lại cánh tay quen thuộc trên mặt đất, trong lòng đau thắt liên tục kêu lên thảm thiết.
Nếu như ở bên ngoài, hắn lập tức nối lại cánh tay cụt, dùng linh dược để nói lại, nhưng mà ở trong này? Đừng mơ tưởng!
- Ngươi, ngươi, ngươi!
Trương Tại Duẫn chỉ chỉ Chu Hằng, cả người phát run, Chu Hằng hiện tại cũng không chỉ động vào một sợi lông a, ngay cả một cánh tay đều đã chém xuống!
Kẻ điên, ngay cả Thiên Tinh Tông uy hiếp cũng không sợ sao?
Hắc kiếm Chu Hằng cầm trong tay khe khẽ rung lên, trong mắt sát khí lóe lên:
- Liễu Thánh Kiệt, chúng ta trước tính nợ cũ!
- Roẹt!
Lại một kiếm xẹt qua, cánh tay trái của Liễu Thánh Kiệt cũng rơi ra.
Trước mặt Chu Hằng đang nắm giữ Thế, cộng thêm hắc kiếm sắc bén, Liễu Thánh Kiệt căn bản không đủ sức kháng cự!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.