Một kiếm, Bạch Cốt Kiếm Hoàng đã bị đánh bại vô cùng thê thảm.
Sâm La Vạn Tượng không ẩn chứa Thời Không Áo Nghĩa, mà là Ngũ Hành áo nghĩa,
Ngũ Hành áo nghĩa mặc dù không trống rỗng như Thời Không Áo Nghĩa, cũng không
phải là không thể né tránh, nhưng lại là thứ phiền phức nhất. Ngũ Hành tương
sinh tương khắc và tuần hoàn bất tận, cũng có thể sinh sinh bất diệt, và là thứ
áo nghĩa tương sinh tối chung cực. Ví dụ như Thời-Không, Âm-Dương, Quang-Ám
cùng với Tứ-Tượng, mỗi cái đều được tạo thành từ hai hoặc là bốn chủng áo
nghĩa, duy chỉ có Ngũ Hành là có đến năm loại áo nghĩa tương khắc nhau, chính
điều này đã làm cho Ngũ Hành áo nghĩa trở nên phiền phức nhất và không thể lường
hết được.
Sâm La Vạn Tượng ẩn chứa Ngũ Hành áo nghĩa và tại trên phương diện biến hóa đã đạt
đến một cực hạn, cho dù là Bạch Cốt Kiếm Hoàng có tinh thông Thời Không Áo
Nghĩa cũng đều không thể né tránh. Vào lúc bình thường, hắn hoàn toàn có thể làm
vặn vẹo thời không và đơn giản thoát ly khỏi phạm vi công kích, nhưng vô phước
cho hắn khi đối mặt với Diệp Trần, một người có ngộ tính thuộc dạng kỳ tài có một
không hai trong thiên hạ.
Tam Giới Chí Tôn lựa chọn Diệp Trần để truyền thừa cũng không phải là không có
đạo lý, nếu đổi thành những người khác như Kim Y Hoàng, Tử Y Hoàng hay những
thiên tài đầy đủ kinh tài kinh diễm, mà lại ngay lúc đó thực lực của họ càng muốn
mạnh hơn không ít so với Diệp Trần, nhưng bọn hắn cũng không cách nào có thể kế
thừa hoàn toàn tinh túy võ học của ông, bởi Truyền Kỳ Chí Tôn truyền thừa không
phải ai cũng có thể kế thừa nổi.
"Đây là thứ kiếm pháp gì chứ, ta căn bản thấy không rõ được a?"
"Xem ra, tựu không có cơ hội né tránh rồi, chính là vì không thấy rõ cho
nên không thể né tránh được."
"Thật lợi hại, chỉ trong mấy trăm năm mà có thể nắm được thứ kiếm pháp đáng
sợ như thế, danh vị Kiếm Hoàng nếu không phải dành cho hắn thì ai có thể chứ.
Tại trong mắt mọi người, một kiếm này của Diệp Trần là vô cùng cực đoan và đáng
sợ, phải biết rằng đã đạt đến tình trạng này của bọn hắn, dưới cấp độ Chí Tôn sẽ
có rất ít thứ mà bọn họ chưa từng thấy qua, và kiếm pháp của Diệp Trần đúng thực
là thứ mà bọn hắn chưng từng thấy qua.
"Không biết Hoàng Kim Viên của ta có thể ngăn trở được không nữa."
Kim Y Hoàng cười khổ một tiếng, luận về thủ đoạn công kích thì Diệp Trần đã bỏ
xa hắn rồi, mà Hoàng Kim Viên là phòng ngự võ học mạnh nhất của Hoàng Kim Chí
Tôn, ngay cả tâm linh cũng có thể được che chở. Nhưng một kiếm này lại phi phàm
vô cùng, bằng vào cảnh giới Hoàng Kim Viên của hắn thì tỷ lệ có thể ngăn cản được
là không lớn, đoán chừng như trước sẽ bị tìm ra yếu điểm dễ dàng.
"Bạch Cốt Kiếm Hoàng, hãy đem Táng Kiếm thuật của ngài dùng tại Nhân Ma đại
chiến trong tương lai không lâu sắp đến đi!"
Diệp Trần không có ý định làm khó Bạch Cốt Kiếm Hoàng, đả bại như vậy là đủ rồi.
Bạch Cốt Kiếm Hoàng liếc nhìn Diệp Trần mà sắc mặt có chút tối tăm, sau đó hắn
bay đi tìm một chỗ kín đáo bắt đầu chữa thương, một kiếm này của Diệp Trần tạo
ra thương thế rất lớn đối với hắn, dù cho đối phương đã kịp thời thu tay lại. Về
phần vội vã đi chữa thương như vậy, chủ yếu là gánh không nổi cái cái mất mặt này,
nếu nói trong nội tâm không oán hận Diệp Trần thì đó là không có khả năng,
nhưng hắn cũng biết rằng “nắm tay người nào lớn thì đạo lý thuộc về người đó”.
"Táng Kiếm thuật, một thứ kiếm thuật rất mạnh."
Diệp Trần trong nội tâm âm thầm mừng rỡ, Bạch Cốt Kiếm Hoàng mang đến cho hắn rất
nhiều linh cảm, nhất là Táng Kiếm thuật có thể chôn vùi cả quang âm, có thể nói
là Bá khí thuộc hạng gì rồi chứ. Trải qua một phen giao thủ, Diệp Trần đã nắm
giữ được năm phần tinh túy của Táng Kiếm thuật, dựa vào năm phần tinh túy này,
hắn hoàn toàn có thể sáng tạo ra một môn Táng Kiếm thuật khác.
Võ học trong thiên hạ mênh mông như biển sao, không có một môn võ học nào là vô
địch thực sự, trừ phi đẳng cấp đã trở thành siêu việt. Cho nên, có thêm được một
môn kiếm pháp đặc biệt, tức là đã có thêm hơn một phần thủ đoạn nữa. Ví dụ như
Sâm La Vạn Tượng nhìn như lợi hại phi phàm, thế nhưng nếu gặp phải đối thủ cũng
có khả năng biến hóa đồng dạng rất lợi hại thì tác dụng của Sâm La Vạn Tượng
cũng rất có hạn chế rồi, đến thời điểm này, Táng Kiếm thuật sẽ có tác dụng còn
muốn lớn hơn cả Sâm La Vạn Tượng và ngược lại.
"Lối ra Chí Tôn Thánh Địa đã mở rồi."
Đúng lúc này, trên không trung ngưng tụ ra một vòng xoáy và bắt đầu xoay tròn,
đây chính là cửa ra vào Chí Tôn Thánh Địa.
"Đi thôi."
"Lần này đi ra ngoài, ta nhất định phải bế quan mấy ngàn năm để tiêu hóa thật
tốt truyền thừa a."
Số người đạt được truyền thừa tại Chí Tôn Thánh Địa có rất nhiều, khi cơ duyên
đã đến thì dù là thực lực không đủ, cũng sẽ có thể được truyền thừa.
Chỉ chốc lát sau công phu đã không còn bao nhiêu người ở lại trong Chí Tôn
Thánh Địa nữa.
"Diệp Trần, hôm nay cáo từ, hi vọng ngày nào đó có thể tương kiến tại trên
chiến trường Nhân-Ma."
Độc Cô Tuyệt đi rồi, đối với những người cùng thời với hắn, hắn chưa bao giờ
nói thêm dù chỉ một lời.
"Hoa nở hoa tàn, mỗi một lần gặp lại, ngươi đều mang lại khiếp sợ cho mọi người
cả, nghĩ đến chắc lần tới gặp lại cũng không ngoại lệ a." Đạm Đài Minh
Nguyệt cười nhạt một tiếng rồi cả thân người tỏa sáng tựa như ánh trăng, sau
đó biến mất vào trong vòng xoáy ánh sáng đó.
Đạm Đài Minh Nguyệt là một nữ tử xuất trần, theo tuế nguyệt tích lũy, tại ở một
phương diện khác thì nàng càng giống với Yến Khinh Huyên, đều thoát tục như vậy,
có lẽ, các nàng ở kiếp trước là một người, ở kiếp này đã biến thành hai người,
hai nhân sinh bất đồng với nhau.
"Trận chiến đấu này rất đặc sắc, cũng để cho ta thấy được huy hoàng của ngày
mai." Sở Trung Thiên trong mắt tràn đầy chiến ý cùng tràng cảnh, hắn không
quá giống với những người khác, người khác thì truy cầu cực hạn cường đại, còn
hắn tuy cũng đang theo đuổi sự cường đại, nhưng đồng dạng cũng đang theo đuổi khả
năng chiến đấu. Cho nên, dù thế nào hắn cũng sẽ không nhụt chí, kết quả tuy rất
trọng yếu nhưng quá trình thực hiện nó mới được coi là đặc sắc nhất.
Cả đám đều đi rồi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Kim Y Hoàng.
"Diệp Trần, lần này ngươi muốn đi đâu, bế quan sao?" Kim Y Hoàng dò hỏi.
Diệp Trần gật đầu, "Có lẽ ta nên bế quan."
Võ học tinh túy của Tam Giới Chí Tôn hệt như nước sôi đang sôi trào vậy, lăn tăn
trở mình không ngớt tại trong đầu của hắn, mỗi thời mỗi khắc đều đang hao tổn
đi, nếu không lập tức bế quan sẽ hội lãng phí rất nhiều linh cảm.
"Ta cũng thế." Kim Y Hoàng gật đầu, cười nói: "Như vậy đi, dùng
năm trăm năm làm hạn định, năm trăm năm sau, nếu chúng ta đều xuất quan, vậy
thì hẹn gặp mặt ngay tại Thiên Nhai tinh của Bạch Hổ tinh vực nhé."
Thiên Nhai tinh là một khỏa Thất cấp sinh mệnh tinh cầu nổi danh tại Bạch Hổ
tinh vực, có rất nhiều người ưa thích tụ tập tại Thiên Nhai tinh, bởi vì trên thượng
diện của nó có vô số cảnh đẹp.
"Được, hẹn năm trăm năm sau gặp lại."
500 năm có lẽ không sai biệt lắm, nhưng 500 năm thực chất cũng không đủ để tu
luyện, đoán chừng trải qua một vạn năm cũng còn hơi ít, dù sao Chuẩn Tôn vẫn có
cực hạn tồn tại.
Ly khai Chí Tôn Thánh Địa, ba người quay trở về Diễm Hỏa Tinh.
Hôm nay, toàn bộ Diễm Hỏa Tinh đều đã thuộc về Diệp Trần, tuy nói Diễm Hỏa Tinh
chỉ là một Tam cấp sinh mệnh tinh cầu, nhưng cũng không nhỏ, địa phương thích hợp
để bế quan tu luyện cũng có rất nhiều.
Đương nhiên, Từ Tĩnh sẽ không tại bên trên Diễm Hỏa Tinh mà bế quan, chỉ có tại
Long tộc nàng mới có thể đạt được tiến bộ nguyên vẹn, sau khi ngây người bên
trên Diễm Hỏa Tinh một đoạn thời gian, Từ Tĩnh cũng quay trở về Thanh Long
Tinh.
"Căn cơ của nàng còn kém quá, thời gian kế tiếp, ngoại trừ việc tiêu hóa hết
các truyền thừa, nàng cũng đừng quên đặt nền móng cho bản thân nhé." Tay nắm
tay, Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành đi trên một con đường được phủ kín
khói lửa, đây là con đường khói lửa nổi danh nhất của Diễm Hỏa Tinh, hiện tại
nó đã bị Diệp Trần làm rối loạn một cách có chủ ý, chỉ có những nhân tài được hắn
cho phép mới có thể đi vào đó tản bộ.
"Ân, muội biết rõ, bất quá chàng cũng không cần quá lo lắng, Sắc Vi Chí
Tôn truyền thừa rất đặc biệt, cũng thập phần chú trọng tại trên căn cơ." Mộ
Dung Khuynh Thành gật đầu, cùng Diệp Trần tay nắm tay đi dạo bên trên khói lửa chi
đạo. Nàng cảm giác rất yên tĩnh, nhưng bất quá muốn cùng với Diệp Trần đi về hướng
đỉnh phong mà sinh sống quá yên tĩnh là không thể nào, đối với nàng mà nói, giờ
khắc này chính là Vĩnh Hằng.
Vừa mới bắt đầu một thời gian ngắn, Diệp Trần đã bế quan với tần suất rất cao,
sau khi xuất quan lại lập tức diễn luyện kiếm pháp, sau đó lại tiếp tục bế
quan, vì vậy tinh túy võ học của Tam Giới Chí Tôn càng ngày càng thấm sâu hơn,
theo đó thời gian bế quan của Diệp Trần cũng càng ngày càng dài thêm, một lần dài
nhất đã đạt đến ba mươi năm, mà thời gian dài nhất cho mỗi lần đi ra chỉ một
tháng mà thôi.
Về phần cha mẹ và người thân, Diệp Trần đã không cần lo lắng nữa rồi, trước đó
không lâu, Nhân tộc cao tầng đã phái tới một sứ giả đưa cho Diệp Trần một cái hộp
ngọc, trong hộp ngọc là hai viên Sinh Tử quả, sau khi cha mẹ ăn Sinh Tử quả vào
liền thuận lợi đột phá đến Sinh Tử Cảnh, tuổi thọ đạt tới mười vạn năm, về phần
đệ đệ và muội muội cũng đã đột phá đã đến Sinh Tử Cảnh từ rất sớm trước đó.
Sau khi không còn nỗi lo lắng nữa, tâm Diệp Trần đã không còn tạp niệm, từ đó toàn
tâm toàn ý vùi đầu vào việc tu luyện.