"Bát
Hoang Chí Tôn truyền thừa không thích hợp với chúng ta, đi thôi!"!
Kim Y Hoàng không có ý lưu lại tiếp nhận truyền thừa bởi vì bọn hắn không phù hợp
hoàn toàn với yêu cầu truyền thừa của Bát Hoang Chí Tôn.
"Ừ."
Bát Hoang Chí Tôn truyền thừa hoàn toàn chính xác không thích hợp bọn hắn, có
thể kiến thức đến bộ phận võ học tinh túy của Bát Hoang Chí Tôn thì Diệp Trần
đã rất hài lòng rồi, cái này có thể còn hữu dụng hơn so với mấy trăm năm khổ
luyện đấy.
Càng tiếp cận khu vực hạch tâm của Chí Tôn Thánh Địa, khí tức bàng bạc mênh
mông cuồn cuộn càng phát ra đáng sợ hơn, những Chí Tôn này tuy đã chết từ cách
đây vô số năm, nhưng khí tức tàn dư còn lưu lại cùng ý chí của bọn họ như trước
vẫn không phải là thứ mà thường nhân có thể tưởng tượng được, nếu không thì đã không
có khả năng hình thành nên những loại tánh mạng cương thi quá mức cường hãn này.
Từ xưa đến nay, vũ trụ có bao nhiêu Siêu cấp Chí Tôn đã được chôn cất tại trong
Chí Tôn Thánh Địa thì rất ít người biết được, cả Diệp Trần cùng Kim Y Hoàng
cũng vậy, những nơi mà bọn hắn đi qua chỉ là một góc nhỏ của băng sơn chứ không
có khả năng đi đến mọi nơi được. Nhưng mặc dù như thế, sau hơn nửa tháng thám
hiểm, hai người cũng thấy được Vô Thượng võ học của hơn mười vị Siêu cấp Chí
Tôn, mỗi một chủng Vô Thượng võ học này đều kinh thiên động địa, đến quỷ thần cũng
phải khiếp sợ, nếu chúng được chính bản thân những Siêu cấp Chí Tôn đó thi triển
thì liền đủ để thay đổi Càn Khôn, xé rách thời không.
"Vị Chí Tôn này không hổ danh là một trong những Chí Tôn cường đại nhất trong
lịch sử của Chiến Tượng nhất tộc, chiêu Hám Thiên Động Địa này mộ khi thi triển
ra, thật sự có thể làm rung chuyển cả Thiên Địa, sụp đổ tinh hà đấy."
Kim Y Hoàng trong lòng còn sợ hãi, khóe miệng mang theo một tia máu tươi.
Ngay vừa rồi, một cương thi cường đại đã phát động công kích về hướng hắn và Diệp
Trần, hai người phải liên thủ để đối phó, nhưng thiếu chút nữa đã bị đối phương
đánh trọng thương, như thế thôi cũng đã có thể nghĩ, chiêu Hám Thiên Động Địa này
cường đại đến cỡ nào.
"Tứ đại áo nghĩa Địa Thủy Hỏa Phong phối hợp thêm Lực Lượng Áo Nghĩa, hoàn
toàn chính xác không giống với phàm tục."
Diệp Trần cũng có chút bội phục, Yêu thú từ trước đến nay đều không phải quá lợi
hại trong việc sáng tạo võ học, hầu hết đều rất bình thường, nhưng một khi trở
thành Chí Tôn, chỗ thiếu hụt hội sẽ dần dần được bù đắp và việc sáng tạo ra một
lượng những môn Vô Thượng võ học sẽ không còn khó khăn nữa, ít nhất sẽ không kém
quá xa so với nhân tộc Chí Tôn. Tuyệt kỹ Hám Thiên Động Địa cũng không có quá
nhiều kỹ xảo, ngược lại có rất nhiều lực lượng cùng bạo lực thuần túy, đó chính
là cái mà thiên hạ gọi là “dốc hết 10 thành công lực” đấy.
Đương nhiên, loại lực lượng này cũng không phải là man lực, dù sao bên trong cũng
có ẩn chứa bốn loại áo nghĩa hoàn mỹ dung hợp Địa Thủy Hỏa Phong.
"Bất quá so với Hám Thiên Động Địa, ta ngược lại là càng kiêng kị Toàn
Nguyên sát thức của Toàn Nguyên Chí Tôn hơn." Diệp Trần nói ra.
"Toàn Nguyên sát thức của Toàn Nguyên Chí Tôn a, cái này tất nhiên là lợi
hại rồi, thiếu chút nữa chúng ta đã bị hút đi vào đó rồi."
Kim Y Hoàng nghe Diệp Trần vừa nói như vậy, liền vội vàng gật đầu, mấy ngày trước,
hai người tựu đã được chứng kiến Toàn Nguyên sát thức của Toàn Nguyên Chí Tôn.
Cái sát chiêu này đối với hai người mà nói, hoàn toàn không nằm trên ý nghĩa võ
học bình thường nữa, quả thực là một cái lỗ đen Siêu cấp, nhưng đáng sợ hơn cả chính
là, lỗ đen một khi đạt đến cực hạn sẽ còn có thể nghiền nát thành vô số Tiểu Hắc
động, thực lực đối thủ chỉ cần hơi chút yếu nhược liền lập tức bị chấn nát thây.
Bất tri bất giác, hai người đã tới trước một ngọn núi khổng lồ, cái ngọn núi khổng
lồ này cao không biết bao nhiêu trượng, phảng phất giống như một tòa Thái Cổ Đại
Sơn vậy, tạo cho người đối diện có một loại cảm giác bị áp bách rất mạnh.
Nhưng điều làm cho hai người cảm thấy ngoài ý muốn chính là, ngọn núi khổng lồ đã
có người đến trước, theo thứ tự là ba nam hai nữ.
"Tử Y Hoàng!"
Kim Y Hoàng liếc nhận ra người thanh niên mặc áo tím.
"Kim Y Hoàng, thật là trùng hợp a."
Tử Y Hoàng quay đầu nhìn qua, "Vị này chính là?" Tử Y Hoàng đối với việc
Diệp Trần có thể cùng đi chung với Kim Y Hoàng, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Kim Y Hoàng giới thiệu nói: "Hắn tên gọi là Diệp Trần, ta nghĩ chắc ngươi đã
từng nghe nói qua về hắn, bất quá ta và ngươi đều đã xem thường hắn rồi, thực lực
của hắn không kém gì ta đâu nhé."
"A, có thể làm cho Kim Y Hoàng ngươi nói như vậy, hẳn là sự thật rồi."
Biểu lộ bình tĩnh của Tử Y Hoàng đã trở thành một tia kinh ngạc, Kim Y Hoàng có
thực lực thế nào thì hắn đã biết đến, Diệp Trần rõ ràng có thể cùng hắn sánh
vai thì thật đúng là đáng sợ.
"Diệp Trần, hắn chính là Tử Y Hoàng, một tay phiến vũ Càn Khôn huyền diệu
vô cùng đấy."
Kim Y Hoàng cũng giới thiệu Tử Y Hoàng cho Diệp Trần.
Diệp Trần cũng từng nghe nói qua về Tứ đại Chuẩn Tôn trẻ tuổi Tử Bạch Kim Thanh,
đương nhiên, đều là nghe kể từ chỗ Hỏa Tước Đế mà thôi, dù sao ý trung nhân mà Hỏa
Tước Đế mong muốn chính là Thanh Y Hoàng.
Cùng Tử Y Hoàng thoáng nói chuyện vài câu, Diệp Trần liền hướng đi qua chỗ của một
bạch y nữ tử.
Nàng ta không phải ai khác mà chính là Huyền Hậu Yến Khinh Huyên, đã hơn 100
năm chưa gặp lại.
"Yến tiền bối, từ khi chia tay đến giờ, người không có vấn đề gì chứ."
Diệp Trần đánh giá Yến Khinh Huyên, so với trước kia, Yến Khinh Huyên càng lộ
ra vẻ phiêu dật thoát tục, có phong thái như một Cửu Thiên huyền nữ vậy, đôi mắt
kia tựa hồ có thể xem thấu cả vận mệnh con ngươi, có ma lực cùng mị lực rất khó
tả.
"Diệp Trần."
Nhìn thấy Diệp Trần, Yến Khinh Huyên trên mặt lộ ra nét vui vẻ, trong một đời trẻ
tuổi tại Chân Linh Thế Giới, người duy nhất mà nàng coi trọng chính là Diệp Trần.
Một lúc sau, trong nội tâm dần dần đem hắn trở thành tầng lớp cùng thế hệ, nàng
cười nói: "Không nên gọi ta là tiền bối nữa, ta bất quá chỉ lớn hơn ngươi chừng
mười tuổi, ngươi gọi như thế làm ta thấy mình già rồi đấy, ngươi cứ gọi tên của
ta trực tiếp là được rồi a!"
Nàng biết rõ Diệp Trần rất kính trọng đối với nàng, bất quá nàng kỳ thật cũng
không phải nhận Diệp Trần làm đệ tử, nói cho đúng thì nàng cùng Diệp Trần cũng
giống nhau, đều là vãn bối của Long Vương, đều gọi ông là Long Vương tiền bối cả.
Vì vậy, việc ở trong Chân Linh Thế Giới và ở thế giới bên ngoài là hai cái thế
giới khác nhau, sự tình trước kia không cần câu nệ quá nhiều.
"Vậy cũng được, Kinh Huyên." Diệp Trần cũng hiểu được cách gọi “tiền
bối” cũng không quá thỏa đáng, Sinh Tử Cảnh Vương giả có tuổi thọ cao tới mười
vạn năm, tại Chân Linh Thế Giới thì gọi là tiền bối thì được, nhưng ở chỗ này
thì tuổi tác đã không còn ý nghĩa gì nữa, cũng giống như Kim Y Hoàng lớn hơn
hơn một ngàn tuổi so với Diệp Trần, như vậy so với mười vạn năm cũng không thấm
vào đâu, trong khi hắn và Yến Khinh Huyên chỉ chênh lệch nhau chừng trăm năm,
cơ hồ có thể xem nhẹ rồi.
Ngoại trừ Tử Y Hoàng cùng Yến Khinh Huyên, còn có hai nam và một nữ khác.
Theo thứ tự là một vị lão giả, một người trung niên và một bà lão.
Lão giả được gọi là Thương Không lão tổ, là một trong những lão nhân Chuẩn Tôn Nhân
tộc, vị trung niên kia là Thần Thương Hoàng, còn bà lão trên đầu có đội trâm
phượng, trong tay chống một cây quải trượng long đầu, trông rất có uy nghiêm, được
người đời xưng tụng là Long Phượng bà bà. Nghe nói, trong cơ thể của bà có ẩn
chứa Cự Long cùng Phượng Hoàng huyết mạch, là một Bán Yêu nhưng cũng không biết
vì sao hai chủng huyết mạch này lại có thể dung hợp chung với nhau.
"Người trẻ tuổi, các ngươi còn trẻ, truyền thừa của Thiên Ý lão nhân rất
phù hợp với Thương Không lão tổ ta, các ngươi hãy lưu lại cho ta nhé, các ngươi
còn có rất nhiều cơ hội mà." Thương Không lão tổ ngược lại không dám coi
thường mấy người họ, nhất là Tử Y Hoàng cùng Kim Y Hoàng, Trường Giang sóng sau
xô sóng trước, hai người này là không hề nghi ngờ là đều có thực lực chống lại bất
luận Chuẩn Tôn nào.
Kim Y Hoàng cười nói: "Thương Không lão tổ, ông đừng cậy già lên mặt nhé, khoan
hẵn nói, Chí Tôn truyền thừa chỉ dành cho người có duyên, sợ rằng dù chúng ta tặng
cho ông thì ông cũng chưa chắc có thể lấy được đấy."
"Nói thì nói như thế, bất quá nếu các ngươi không tranh giành thì cơ hội của
ta chẳng phải đã lớn hơn một chút rồi sao?" Thương Không lão tổ như trước vẫn
chưa từ bỏ ý định, hắn không có một tia nắm chắc nào có thể tranh giành được
truyền thừa trong tay nhiều đối thủ nhiều như vậy, có thể bớt được bao nhiêu
hay bấy nhiêu.
Long Phượng bà bà cau mày nói: "Thương Không lão tổ, ngươi cũng quá coi
thường Thiên Ý lão nhân rồi, hắn là một trong số ít người có thể chống lại cùng
Truyền Kỳ Chí Tôn đấy, không phải là thứ mà ngươi muốn là có thể đơn giản đạt
được như vậy đâu, chờ đả bại được cái cương thi này đã rồi bàn lại truyền thừa cũng
không muộn."
Long Phượng bà bà nói chuyện, đồng thời đôi mắt chăm chú nhìn vào một cương thi
đang đi đến từ trên ngọn núi khổng lồ, cái cương thi này có đôi mắt màu xám trắng,
ẩn ẩn như có mang theo trí tuệ, hoàn toàn không phải là một cương thi bình thường
đơn giản như vậy.
"Bảy người à, thực lực cũng không tệ lắm, có thể sống quá một chiêu của ta
thì sẽ được vào núi."
Cương thi phát ra thanh âm ôn hòa, nói.
"Thiên Ý lão nhân, ngài còn sống sao?"
Long Phượng bà bà quá sợ hãi.
Cương thi lắc đầu mỉm cười, "Người đã chết tựu là chết rồi, làm sao có thể
phục sinh được, đây chỉ một tia linh trí sinh ra từ trên người bản thể của ta mà
thôi, không có chút trí nhớ nào đâu."