Đồng tử mắt Diệp
Trần co rụt lại, Ngũ Lăng Lão Tổ đã chết, không biết Ngũ Hành không gian kia có
còn ở đó hay không, về phần khôi lỗi Chân Thần ý chí này rõ ràng không phải là
vật chết, thử nghĩ cũng đúng, Chân Thần ý chí không phải là thứ mà phàm nhân có
thể tưởng tượng được, nếu nói hàng tỉ sinh linh hóa thân của những Chân Thần thì
cũng không có gì là không đúng.
Hư ảnh sau khi trở nên chân thật một chút liền nhìn về phía Hoàng Tuyền phong bạo,
ánh mắt của hắn tuy không nhìn hết toàn bộ nhưng cũng có thể trực tiếp thấy được
Diệp Trần ở bên trong.
"Tiểu tử rất thú vị, lại có thể thức tỉnh U Minh Thánh Nhãn cơ đấy, có đôi
mắt này, ngươi tương đương với một nữa chủ nhân của địa ngục rồi, trong không
gian Ngũ Hành này có bốn khôi lỗi thất bại, hẳn là bằng hữu của ngươi sao! Ta
giao cho ngươi đấy."
Hư ảnh vươn tay phải mở ra một đoàn ngũ sắc quang cầu, nó chậm chạp phiêu phù về
hướng Diệp Trần.
"Khôi lỗi bí pháp trên người bọn họ đã được ta giải khai, bị luyện chế
thành khôi lỗi đối với bọn họ mà nói, vừa có lợi mà cũng vừa có hại. Chỗ tốt
chính là, ảo diệu Ngũ Hành chi lực đã được lạc ấn vào sâu trong linh hồn, còn chỗ
xấu chính là, sâu trong linh hồn bọn họ vẫn còn cất giấu một tia ý chí của người
này. Một ngày kia, ý chí này lớn mạnh lên sẽ có thể đoạt xá linh hồn của bọn họ
hay không thì không thể đoán trước được."
Diệp Trần gật đầu, đúng như lời đối phương nói, việc bị luyện chế thành khôi lỗi
đã làm cho hắn biết một chút về ảo diệu của Ngũ Hành chi lực, sau này, khi sáng
tạo ra Ngũ Hành vô thượng võ học sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng có điều hắn
không hiểu là, đối phương vì sao lại không giết hắn, đối phương không phải là do
Ngũ Lăng Lão Tổ triệu hoán ra sao? Tuy nói Ngũ Lăng Lão Tổ đã bị hắn giết chết.
Hư ảnh tựa hồ biết nghi vấn của Diệp Trần, "Ngươi đi ra ngoài đi, ba đạo
Hoàng Tuyền phong bạo này thuộc về ta."
Nghe vậy, Diệp Trần thầm nghĩ thì ra là như vậy, Ngũ Lăng Lão Tổ cũng không biết
trong Hoàng Tuyền phong bạo có sự hiện hữu của mình, cho nên đã triệu hoán khôi
lỗi Chân Thần ý chí với mục đích là đem Hoàng Tuyền Phong Bạo luyện chế thành khôi
lỗi. Mà khôi lỗi Chân Thần ý chí biết rất rõ rằng bên trong Hoàng Tuyền phong bạo
đang có mặt Diệp Trần. Nhưng cũng không biết tại sao hắn lại không làm khó Diệp
Trần.
Tay nắm lấy Ngũ Hành không gian, Diệp Trần từ trong Hoàng Tuyền phong bạo đi
ra.
Hư ảnh khẽ vẫy tay, ba đạo Hoàng Tuyền Phong Bạo liền dung hợp vào nhau, biến
thành một cái Hoàng Tuyền Phong Bạo lớn hơn. Chợt, đạo Hoàng Tuyền Phong Bạo cực
lớn này bắt đầu áp súc rồi dung hợp vào trong thân thể của hư ảnh. Cuối cùng, một
Hỗn Độn hư ảnh xuất hiện nhưng hai mắt như cũ vẫn là một mảnh hư vô.
Đùng!
Chốc lát sau, trên bầu trời bỗng nhiên nảy ra Lôi Điện dày đặc, những thứ Lôi
Điện này có một màu đen nhánh, vì đứng gần đó nên cường đại điện áp cũng tác dụng
vào trên người Diệp Trần khiến hắn có cảm giác thân thể bị tê dại đi, linh hồn bắt
đầu có dấu hiệu tan rã.
"Không tốt, đây là thứ Lôi Điện gì vậy chứ?"
Diệp Trần vội vàng bay về hướng phương xa vì sợ bị liên lụy.
Rất hiển nhiên, những thứ tia chớp hắc sắc này là nhằm vào khôi lỗi Chân Thần ý
chí chứ không liên quan gì đến hắn.
"Ngay cả Diệt Thế Lôi Đình cũng hiện ra, yên tâm đi, ta sẽ không khiêu chiến
quyền uy của ngươi."
Hỗn Độn hư ảnh vừa sải bước ra liền biến mất khỏi phiến thế giới này.
Theo Hỗn Độn hư ảnh rời đi, hắc sắc tia chớp cũng dần dần thu lại, phảng phất nhưng
chưa có chuyện gì phát sinh.
...
Ngũ Hành không gian là vật của Ngũ Lăng Lão Tổ, Ngũ Lăng Lão Tổ chết đi làm
linh hồn ấn ký phía trên nó bị yếu đi rất nhiều, không phí chút khí lực nào, Diệp
Trần liền đem linh hồn ấn ký của Ngũ Lăng Lão Tổ xóa đi, sau đó lạc ấn ấn ký của
mình lên.
"Đã xảy ra chuyện gì? Ngũ Lăng Lão Tổ đã chết chưa?."
Sau khi được thả ra, bốn người Xích Phong Đế trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi.
Diệp Trần gật đầu, đem chuyện phát sinh kế tiếp nói cho mọi người rõ.
"Nguy hiểm thật, may mà lão tặc đó đã chết, bằng không thì cả đời này chúng
ta sẽ bị hắn sử dụng rồi."
"Đúng vậy, lần này thật sự quá nguy hiểm rồi, Chuẩn Tôn quả nhiên là Chuẩn
Tôn, căn bản không có lực chống cự, thực lực của chúng ta còn xa xa không đủ
a!" Xích Phong Đế sắc mặt âm trầm, dù là bất kỳ ai mà suýt nữa cả đời trở
thành khôi lỗi thì tâm tình cũng sẽ không còn tốt nữa, huống chi Xích Phong Đế đường
đường còn là một hoàng giả.
Thạch Nhân Đế nói: "Còn 80 nữa, Chí Tôn Thánh Địa sẽ mở ra, đến lúc đó, chỉ
cần đạt đến Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên tu vi thì sẽ có thể đi vào. Trong 80 năm
này, nếu chúng ta có thể tranh thủ đạt tới Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên tu vi, hãy
cùng nhau tiến vào Chí Tôn Thánh Địa."
"Không sai, trong quá khứ, Chí Tôn Thánh Địa cứ một vạn năm mới mở ra một
lần, lần này nó được mở ra sớm hơn hai nghìn năm, nếu bỏ qua cơ hội lần này thì
phải chờ đến một vạn năm sau mới có cơ hội nữa."
Hỏa Tước Đế gật đầu.
Diệp Trần nói: "Tám mươi năm sau Chí Tôn Thánh Địa sẽ mở ra ư?"
Hắn chưa từng nghe nói qua về chuyện tình Chí Tôn Thánh Địa.
Tuyết Không Đế giải thích: "Chí Tôn Thánh Địa chính là mộ địa của các Chí
Tôn đã chết, cơ hồ bên trong sở hữu thi thể của những Chí Tôn đã chết từ cổ chí
kim của tứ đại sinh mệnh tinh vực. Chí Tôn Thánh Địa bởi vì có quy tắc đặc thù
nên thi thể các Chí Tôn sẽ không mục nát, khí huyết cũng sẽ không bại hoại,
trên người bọn họ như cũ vẫn hàm chứa năng lượng cùng ý chí cường đại, nếu như
có thể nhận được truyền thừa của một vị Chí Tôn trong đó thì sẽ có thể giảm bớt
đi vô số năm khổ công đấy."
Xích Phong Đế nói tiếp: "Càng đến gần trung tâm Chí Tôn Thánh Địa, Chí Tôn
uy áp càng cường đại, hoàng giả tầm thường chỉ có thể ở bên ngoài mà tìm kiếm
cơ duyên, chỉ có cường đại hoàng giả chân chính mới có thể xâm nhập vào trong, ta
từng nghe nói, ở trong Chí Tôn thánh địa, thi thể siêu cấp Chí Tôn có ở đây không
ít, thậm chí có một số thi thể Chí Tôn vô địch, từng xưng bá cả một cái thời đại."
Diệp Trần gật đầu, thi thể Chí Tôn tự cổ chí kim cũng ở bên trong, nhất định là
có một vài Chí Tôn nghịch thiên, chẳng qua là không biết, Chí Tôn sẽ truyền thừa
cái gì, nếu như đón nhận truyền thừa thì chỉ có thể dựa theo lộ tuyến của đối
phương, như vậy hắn khẳng định không muốn. Còn nếu như chỉ là một loại lực lượng
thì ngày sau sẽ có thể chuyển hóa thành của mình, như vậy Diệp Trần cũng có thể
tiếp nhận, dù sao nếu mình không cường đại thì người khác sẽ cường đại, huống
chi lực lượng suy cho cùng vẫn chính là lực lượng. Đơn thuần mà nói, con người
từ khi mới chào đời đã phải bắt đầu học tập mọi thứ từ người khác, nhưng quan
trọng là có thể biến những thứ học được trở thành của mình hay không.
"Rời khỏi nơi này rồi nói sau đi."
Địa ngục quá mức nguy hiểm, Chuẩn Tôn ở chỗ này cũng phải “ăn bữa nay lo bữa
mai” chứ đừng nói chi là bọn hắn, Diệp Trần cũng không trông cậy vào chuyện có
thể tìm được bảo vật gì ở chỗ này, chỉ cầu mau sớm tìm được đường ra mà thôi.
Vì để không gây liên lụy Diệp Trần, bốn người Xích Phong Đế lần nữa tiến vào
trong Ngũ Hành không gian.
...
Một tuần lễ đi qua, Diệp Trần đã trở lại dưới chân núi Quỷ Khốc Sơn.
Vốn dĩ với thực lực hiện tại, Diệp Trần sẽ không thể sống sót mà ra được tới
đây, nhưng hắn có U Minh Thánh Nhãn nên quỷ vật tầm thường sẽ bị khắc chế đến
sít sao, coi như là quỷ thú sơn quỷ cấp hai kia thì cũng không làm gì được hắn,
mỗi lần nhào lên đều bị U Minh Thánh Nhãn đánh sâu vào địa ngục ý chí làm kiệt
quệ sinh cơ.
"Ồ, có một người ra được sao? Là may mắn chăng?"
Trên đài tiếp khách, u hỏa lóe lên không dứt trong mắt chiếc đầu lâu.
Diệp Trần đi tới, đánh giá cái đầu lâu một hồi liền biết suy nghĩ của đối
phương, sau đó hỏi: "Ngươi có biết đâu là cửa ra vào địa ngục không?"
"Vì sao ta phải nói cho ngươi biết, trừ phi ngươi cho ta năm mươi đồng quỷ
thạch."
"Có thể chứ."
"Trước tiên đem quỷ thạch cho ta đã."
"Ngươi phải nói trước rồi ta mới cho."
"Được, nếu như ngươi gạt ta, ta sẽ nuốt sống ngươi." Đầu khô lâu
không tin Diệp Trần dám đùa bỡn gạt hắn, hắn mặc dù bị trói buộc ở chỗ này
nhưng muốn cắn nuốt một tên nhân loại nhỏ bé cũng quá mức dễ dàng, lúc trước những
Chuẩn Tôn đó cũng không làm gì được hắn.
"Đi năm trăm ức dặm về hướng kia, tựu có một cái cửa ra, về phần đó có phải
cửa mà ngươi đã tiến vào hay không thì ta tựu không biết."
"Ngươi chắc chứ?"
Diệp Trần có chút hoài nghi.
"Năm mươi đồng quỷ thạch, giao ra đây!" u hỏa trong mắt đầu lâu hung
mãnh bốc cháy lên.
"Ta không dám khẳng định lời ngươi nói là thật hay giả, như vậy đi, chờ ta
xác định là thật, ta sẽ đưa cho ngươi." Diệp Trần xoay người về hướng mà
chiếc đầu lâu chỉ bay đi.
"Ngươi muốn chết à."
Chiếc đầu lâu giận dữ, chiếc miệng rộng tối như mực của nó mở ra, một cỗ gió lốc
đen kịt tịch quyển lao về hướng Diệp Trần.
Đối mặt hắc sắc phong bạo, Diệp Trần trong mắt chợt lóe lên kim quang, “phốc”, cơn
gió lốc chợt tiêu tán, một cỗ địa ngục ý chí đáng sợ đánh sâu về hướng chiếc đầu
lâu.
Đầu lâu kêu thảm một tiếng, u hỏa trong mắt của nó đã bị ảm đạm đi rất nhiều,
"Làm sao có thể? Đây là..., đây là U Minh Thánh Nhãn, một kẻ nhân loại
như ngươi làm sao có thể có U Minh Thánh Nhãn chứ?"
"Hy vọng là ngươi nói thật, nếu không thì hậu quả thế nào ngươi đã rõ rồi
đấy."
Thân hình Diệp Trần chợt lóe lên, trong nháy mắt đã biến mất tăm.
"Hắc hắc, chỗ ra khỏi đây tất nhiên là thật, bất quá tại mỗi chỗ ra đều có
U minh quỷ canh gác, ngươi không ra được đâu… không đúng, hắn có U Minh Thánh
Nhãn, như vậy đâu có sợ u minh quỷ chứ!"
Trong lúc nhất thời, cái đầu lâu kia chợt buồn rầu không dứt.