Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 627: Kiếm đảm cầm tâm




Lấy khăn bên cạnh lau qua toàn thân, sau đó hắn mới lấy y phục mặc vào.
Trường bào màu trắng vô cùng vừa người, mái tóc dài màu đen lại dùng một sợi tơ màu vàng buộc lên, khuôn mặt trắng nõn nhìn qua như có thần quang, trầm tĩnh vô cùng. Nhìn qua giống như phong trần tuấn lãng, nhưng hết lần này tới lần khác lại là một công tử trong thời đại hỗn loạn.
Tay trái nắm Tốc không kiếm, Sở Mộ rời khỏi phòng tắm đi tới cửa phòng. Cửa phòng mở ra, có người đang đứng bên ngoài cửa phòng, là tiểu nhị khách điếm này. Hắn kinh ngạc nhìn Sở Mộ, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Khi Sở Mộ vừa mới ở trọ bộ dáng rách rưới, mặt cũng không nhìn thấy rõ lắm. Tiểu nhị trong điếm vốn còn tưởng rằng là Sở Mộ là một trung niên nghèo khổ. Hiện tại xem ra không ngờ lại là một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi. Bộ dáng tuy rằng không được gọi là mỹ nam tử gì, thậm chí còn có chút bình thường. Nhưng mà nhìn qua lại vô cùng hàm súc, khiến cho sau khi người ta liếc mắt nhìn không nhịn được muốn nhìn lần thứ hai.
- Chuyện gì?
Sở Mộ lạnh nhạt hỏi.
- Khách quan, có một vị khách nhân mời ngài gặp mặt ở sương phòng số ba, lầu hai.
Toàn thân tiểu nhị chấn động, tỉnh táo lại, vội vàng nói.
- Ta biết rồi.
Sở Mộ gật đầu, cũng không có lập tức đi ra khỏi phòng.
Tiểu nhị trong điếm cũng không có thúc dục. Nhiệm vụ của hắn là nói cho Sở Mộ biết có người đang chờ hắn trong sương phòng, về phần Sở Mộ có đi hay không, không có liên quan tới hắn.
Khách điếm này gọi là Nghênh Phong khách điếm, là khách điếm lớn nhất trong Hám yêu thành, phòng trọ không có khác biệt về đẳng cấp. Đều giống nhau, ở một ngày là một trăm khối linh thạch hạp hẩm. Giá tiền này giống như khách điếm ở Biên Hoang thành vậy.
Phòng trong khách điếm này không tính là nhỏ, bố trí chỉnh thể cũng không tệ. Sở Mộ tương đối thỏa mãn.
Giết chết ba Kiếm giả ý đồ muốn vơ vét đồ của mình, sau đó Sở Mộ đi tới cửa hàng y phục mua một ít y phục và giày để thay đổi. Sau đó hắn mới tới Nghênh Phong khách điếm này, trực tiếp giao ra ba trăm khối linh thạch hạ phẩm.
Hơi suy nghĩ, Sở Mộ lần nữa mở cửa phòng, mang theo Tốc không kiếm, tay khóa cửa phòng rồi đi xuống lầu.
Phòng trọ và tửu lâu của Nghênh Phong khách điếm là một thể, lầu một là đại đường, vô cùng rộng rãi, bày trên trăm bàn lớn. Trên mỗi một cái bàn cơ hồ đều có người ngồi. Tiếng người huyên náo, rất là náo nhiệt.
Màu lầu hai thì là sương phòng, được gọi là phòng cho nên bố trí cũng tinh xảo hơn, yên tĩnh hơn. Hiệu quả cách âm không tê, tự nhiên tiêu phí cũng cao hơn.
Sở Mộ đi tới trước cửa sương phòng số ba rồi gõ cửa.
- Mời vào.
Bên trong truyền tới một đạo thanh âm có chút quen tai, trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ giật mình, bởi vì hắn biết rõ người tìm mình là ai.
Đẩy cửa ra, bước vào bên trong, chỉ thấy bên tron sương phòng có một cái bàn. Trên bàn có rượu và thức ăn nóng hổi, còn có một người thấy Sở Mộ tới, vội vàng đứng lên, ôm quyền muốn hành lễ. Chỉ là nhìn thấy bộ dáng của Sở Mộ, hắn giật mình dừng lại, không kịp phản ứng.
- Các hạ... Các hạ là người vừa rồi?
Người này mãi ba tức sau mới kịp phản ứng lại, vội vàng hỏi, hơn nữa còn hạ kiếm lễ.
- Tìm ta có chuyện gì?
Sở Mộ hỏi lại một câu.
- Thực sự là các hạ rồi.
Hai mắt đối phương sáng ngời, vẻ mặt tươi cười liên tục, vươn tay mời Sở Mộ:
- Mời ngồi, mời ngồi. Kẻ hèn này họ Hàn tên Diệp, là bang chủ Thiết Kiếm bang trong Hám yêu thành này.
Vẻ mặt Sở Mộ không thay đổi, kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, khí thế phi phàm.
Thiết Kiếm bang gì đó hắn chưa từng nghe nói qua, cho tới bây giờ hắn mới chỉ nghe qua Hồng Y hội mà thôi.
Bất quá Hàn Diệp này chính là người trước đó mua ba thanh kiếm khí trung phẩm từ hắn, mới mở miệng là một vạn khối linh thạch hạ phẩm. Xét thấy so với giá thị trường cao hơn không ít cho nên Sở Mộ cũng không có từ chối.
Xem ra Hàn Diệp này tìm hắn là có việc khác, vừa vặn Sở Mộ cũng muốn mau chóng hiểu tình cảnh trong Hám yêu thành này. Như vậy đối với việc lịch lãm rèn luyện của hắn có trợ giúp rất lớn.
- Không biết tôn tính đại danh của các hạ là gì?
Hàn Diệp lần nữa hỏi, vẻ mặt vui vẻ.
- Sở Mộ.
Sở Mộ lạnh nhạt trả lời.
- Vậy ta cũng không gọi là các hạ nữa. Gọi là Sở huynh đệ vậy.
Hàn Diệp hiển nhiên là người tinh ranh, lập tức lôi kéo làm quen:
- Sở huynh đệ lần đầu tiến vào Hám yêu thành đúng không? Không biết huynh đệ tới từ đâu?
- Có chuyện gì nói thẳng đi.
Sở Mộ nói.
- Được, Sở huynh đệ là người hào sảng, vậy ta cũng sảng khoái nói chuyện vậy. Ta thích nhất loại người như huynh đệ.
Tìm hiểu ngọn nghành của Sở Mộ thất bại, Hàn Diệp cũng không có nửa phần xấu hổ hoặc là bất mãn. Ngược lại hắn còn vỗ tay một cái, dường như vô cùng tán đồng Sở Mộ vậy:
- Ta cũng nói thẳng vậy. Hám yêu thành này khác với nơi khác, tuy rằng trên danh nghĩa thuộc Đại Khôn vương triều quản hạt. Nhưng mà nơi này có quy củ làm việc riêng, mãnh long quá giang cũng phải tuân thủ quy củ nơi này, nếu không hậu quả rất nặng.
- Xin chỉ gióa.
Sở Mộ nghiêm túc nói.
Chính hắn hiểu rõ, thực lực trước mắt của hắn muốn vô địch dưới Khí Hải cảnh thì có thể. Thậm chí một ít Kiếm giả Khí Hải cảnh tiểu thành cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng mà khi xem qua cuộc chiến giữa Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào hắn đã biết rõ, đối mặt với môt người trong đó, hắn không ngăn nổi, dù chỉ một kiếm.
Có lẽ ở nơi như Hám yêu thành này, không có cường giả cường đại cấp bậc kiếm hào. Nhưng mà Kiếm giả Khí Hải cảnh viên mãn nhất định là có. Trước mắt hắn cũng không phải là đối thủ của Kiếm giả Khí Hải cảnh viên mãn.
Càng không nói, không chừng còn có Kiếm giả Cửu Chuyển cảnh, thậm chí là Kiếm giả Nguyên cực cảnh. Cho nên trước khi không có thực lực tuyệt đối, hắn phải nhập gia tùy tục.
Đạo của Kiếm giả là phải vượt qua mọi chông gia, phong mang không mờ. Nhưng mà cũng không thể là một mãng phu, kiếm đảm cầm tâm mới là quan trọng nhất.
Trong mắt Hàn Diệp hiện lên một tia tán thưởng hiếm thấy. Trước đó hắn nhìn Sở Mộ xuất kiếm, kiếm nhanh chóng tới mức không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả tu vi đạt tới Hóa Khí cảnh viên mãn đỉnh phong như hắn cũng chỉ mơ hồ chứng kiến đại khái mà thôi.
Cho dù nhìn kiếm khí chấn động của Sở Mộ chỉ là Hóa Khí cảnh tiểu thành, nhưng thực lực của đối phương nhất định rất phi phàm. Một kiếm lấy tính mạng ba người, nhanh chuẩn, hung ác được phát huy vô cùng tinh tế. Sau khi giết người vẻ mặt không có chút biến hóa nào. Vừa nhìn đã biết rõ dưới thân kiếm người này nhất định đa có rất nhiều vong hồn. Hơn nữa tuổi còn rất trẻ, nhất định xuất thân bất phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.