Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 611: Không biết lượng sức (Hạ)




Sở Mộ liếc mắt đảo qua, chọn một vị trí gần đó. Thân ảnh lóe lên, xuất hiện ở vị trí kia rồi ngồi xuống.
- Là hắn, là gia hỏa giống như dã nhân kia.
Khi Sở Mộ xuất hiện ở vị trí đầu gần Bạch Nham cốc, bên tai lập tức truyền tới tiếp thấp giọng hô. Hắn tùy ý liếc mắt nhìn qua, lập tức nhìn thấy năm gương mặt có chút quen tuộc. Không phải là năm Kiếm giả lúc trước ở trong cổ miếu thì là ai?
Năm gia hỏa này so với hắn chạy tới nơi này còn sớm hơn một chút, hơn nữa cũng chiếm được vị trí ở gần.
- Một người không ngờ cũng dám chiếm vị trí gần đầu. Chờ một lát nữa chắc chắn cũng sẽ bị người ta đuổi đi. Nếu không thức thời nói không chừng còn phải để lại cái mạng nhỏ.
Năm người kia nói vậy cũng không khiến cho Sở Mộ chú ý, mà dời ánh mắt nhìn qua nơi khác. Liếc mắt đảo qua, chỉ thấy càng ngày càng có nhiều Kiếm giả chạy tới, chiếm vị trí gần nhất.
Rồi sau đó ánh mắt Sở Mộ lại nhìn vào trong sơn cốc.
Khoảng cách từ vị trí của hắn tới sơn cốc ước chừng hơn trăm trượng, xem như là một khoảng cách tương đối an toàn. Có kiếm khí gì ảnh hưởng tới cũng có thể đơn giản tránh đi.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong sơn cốc, quả nhiên là địa điểm tuyệt hảo để quan sát cuộc chiến.
- Cút ngya, vị trí này là của ta.
- Người phải cút ngay là ngươi.
- Vậy ngươi đi chết đi.
Thanh âm tràn ngập sát khí vang lên, lập tức có kiếm khí chấn động lan tràn ra, có kiếm quang lập lòe, va chạm.
Ánh mắt của rất nhiều Kiếm giả bị hấp dẫn qua, có người nao nao, có người thì cười nhạt.
Lúc này, vị trí ở trên đã bị chiếm hết. Một số ít vị trí còn thừa lập tức khiến cho rất nhiều Kiếm giả tranh đoạt.
Vì vậy những Kiếm giả này thậm chí còn rút kiếm đấu nhau, máu tươi nhuộm đỏ năm bước.
- Muốn chiến đấu thì qua một bên đi, không nên ảnh hưởng tới chúng ta. Nếu không chúng ta không ngại giết chết hai người các ngươi.
Cũng có một ít Kiếm giả bị liên lụy tức giận, nói ra lời uy hiếp. Trong lúc nhất thời sát khí tràn ngập, sát cơ vờn quanh, bầu không khí trở nên vô cùng khẩn trương, giống như dây cung kéo căng.
Khí tức tiêu sát lan tràn, bốn phía lập tức yên tĩnh lại. Đám người Kiếm giả liên tục cảnh giác, trong mắt lộ ra tinh mang lập lòe.
Đằng sau ngày càng có nhiều Kiếm giả chạy tới, vừa nhìn thấy vị trí tuyến đầu bị chiếm cứ, lập tức nhíu mày. Trong mắt có tinh mang sắc bén lóe lên, ánh mắt kia phảng phất như đảo qua trên người chúng Kiếm giả ở tuyến đấu, như thợ săn đang tìm con mồi vậy.
Ánh mắt lợi hại, nhìn vào mọi người khiến cho một ít Kiếm giả tu vi yếu kém toàn thân không thể ức chế được mà run lên, trong lòng khẩn trương vạn phần. Sợ mình bị nhìn trúng mà trở thành mục tiêu, đến lúc đó chỉ sợ không có bao nhiêu tiền vốn đi đối kháng.
Nhưng mà có một số việc không thể tránh né, vẫn xảy ra. Một ít Kiếm giả tu vi yếu kém quả thực bị coi là mục tiêu.
Sở Mộ tận mắt nhìn thấy không ít Kiếm giả vượt lên trước, chiếm được vị trí tuyến đầu bị đuổi ra. Trước mặt thực lực cách biệt, giận dữ mà không dám nói gì, chỉ có thể nghẹn khuất nhường lại vị trí.
Rất không may là năm Kiếm giả lúc trước Sở Mộ gặp được ở cổ miếu cũng bị coi là mục tiêu. Vốn bọn hắn định phản kháng một phen. Chỉ là tu vi của bốn người đối phương đều đạt tới Hóa Khí cảnh viên mãn, kiếm khí chấn động cường đạ, khiến cho năm người này biến sắc. Cuối cùng không thể không ngoan ngoãn giao ra vị trí, lui về phía sua.
- Vị trí của ngươi ta muốn.
Sau lưng Sở Mộ, một đạo thanh âm lạnh như băng, mang theo vài phần sắc bén vang lên.
Sở Mộ nao nao, hóa ra hắn cũng bị coi là mục tiêu. Mà năm Kiếm giả bị xua đuổi kia cũng ở rất gần hắn, cho nên có người nở nụ cười hả hê. Dường như bọn hắn không may cho nên bọn hắn cũng muốn nhìn thấy người khác không may, coi như bù đắp cảm giác khó chịu trong lòng vừa rồi.
- Ta nghĩ ngươi chọn nhầm người rồi.
Sở Mộ không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng đáp.
- Ta đếm tới ba, nếu như ngươi không đi ra, đừng trách kiếm của ta không lưu tình.
Kiếm giả sau lưng Sở Mộ không nhúc nhích, thanh âm càng lạnh lẽo thêm vài phần. Một tay nắm chặt chuôi kiếm, rút kiếm khí ra chừng ba phần, có phong mang tràn ngập hàn ý tràn ra.
- Một... Hai..
Người này đang đếm.
- Đệ tử Ma La kiếm tông các ngươi thực sự mất mặt, không ngờ lại lựa chọn Kiếm giả như vậy để ra tay.
Chữ ba còn chưa nói tới đã có người ngắt lời, hàm ý tràn ngập mỉa mai.
Lúc này Sở Mộ mới biết được, hóa ra người uy hiếp hắn là đệ tử Ma La kiếm tông. bất quá đệ tử Ma La kiếm tông thì thế nào chứ? Cảm nhận khí tức chấn động của đối phương, chẳng qua chỉ là một Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn mà thôi, còn chưa tới đỉnh phong.
- Đệ tử Ma La kiếm tông ta làm việc từ trước tới nay tùy tâm sở dục.
Người này lạnh lùng đáp một câu. Lập tức chữ ba rời khỏi miệng, trong lúc Sở Mộ còn chưa có động tĩnh thì tay phải người này khẽ động, có tiếng rút kiếm vang lên, lợi kiếm ra khỏi vỏ. Kiếm quang cô đọng, hóa thành một đạo lưu quang như cầu vồng phóng về phía sau lưng Sở Mộ.
Không hổ là đệ tử Ma La kiếm tông, có thể ra tay tàn nhẫn, đối phó với một Kiếm giả không thù không oán, xa lạ như vậy.
Một kiếm này quá nhanh, quá đột ngột, khoảng cách lại gần nhưu vậy. Tất cả người chứng kiến khẽ biến sắc, đồng thời cũng nở nụ cười. Giống như bọn hắn đã nhìn thấy Kiếm giả rách rưới kia sẽ bị một kiếm này xuyên thủng thân thể, máu tươi bắn ra vậy.
Hai mắt đệ tử Ma La kiếm tông cũng trợn ngược, có sát cơ nồng đậm bắn ra, vẻ mặt trở nên dữ tợn, khát máu. Đột nhiên một kiếm này của hắn thất bại, kiếm khí lạnh lẽo sắc bén đâm vào mặt đất, bùn đất bắn tứ tung.
Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, trong mắt mơ hồ nhìn thấy vẻ không thể tưởng tượng nổi trong mắt những người khác, tiếp theo, hắn đã cảm nhận được một đạo phong mang rất nhỏ bắn tới gần.
Thân ảnh Sở Mộ không biết từ khi nào xuất hiện bên trái đệ tử Ma La kiếm tông này, nhanh chóng rút Tốc không kiếm ra khỏi vỏ.
Đệ tử Ma La kiếm tông chỉ cảm thấy đạo phong mang kia như thiểm điện tới gần. Nhất thời, da đầu hắn run lên, bị khí tức của phong mang tiếp xúc, làn da truyền tới cảm giác đau đớn không thôi.
Trong tích tắc này, hắn vô cùng oán hận tại sao tốc độ của mình không thể mau hơn một ít nữa, nhanh hơn một ít nữa?
Vô luận thế nào, lúc hắn rút kiếm đâm về phía Sở Mộ đã quyết định kết cục của hắn. Hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.