Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 552: Địa cung chính thức




Thân thể Sở Mộ giống như một cái ván gỗ trong biển rộng, phập phồng nhấp nhô không thôi. Một cành cây nhỏ như ngón út quật xuống, Sở Mộ vội vàng dùng Đồng Tâm kiếm ngăn cản.
Uy lực của cành cây này vượt quá dự kiến của Sở Mộ, căn bản không thể dùng phương pháp tá lực hóa giải đại bộ phận lực lượng đi. Đồng Tâm kiếm không ngờ lại rời khỏi tay hắn, cành cây vẫn vung tới như trước, đánh nát kiếm khí hộ thể, đánh nát vô hình kiếm khí hộ thể.
Trong lúc nguy cấp Sở Mộ kích phát nội giáp hạ phẩm, ngăn cản một kích này của cành cây. Một tiếng phanh vang lên, thân thể bay sang một bên. Vô số cành cây vẫn liên tục bắn tới, trong đó một cái cành nhanh nhất đã quấn quanh cơ thể Sở Mộ, muốn buộc chặt hắn.
Một khi bị quấn chăt, Sở Mộ không còn khả năng bỏ chạy. Nói thì chậm nhưng trên thực tế rất nhanh. Trong thời khắc nguy cấp nhất, trong tay Sở Mộ xuất hiện một khối kiếm lệnh màu vàng nâu, lập tức kích phát.
Kiếm lệnh hóa thành một đám quang mang màu vàng nâu rồi lan tràn, bao phủ toàn bộ thân thể Sở Mộ vào trong. Cùng lúc đó còn có vô số cành cây hóa thành từng vòng, quấn quanh cơ thể Sở Mộ.
Nhưng mà thứ chúng nó quấn là một quang cầu mà vàng nâu, hơn nữa quang cầu này còn nhanh chóng nhỏ đi, không tới thời gian ba tức đã biến mất không thấy gì nữa.
Hơn mười Kiếm giả xoa xoa mắt, cơ hồ không thể nào tin được chuyện xảy ra trước mắt mình.
Sở Mộ biến mất không thấy gì nữa, Thiên Hoang thụ càng thêm nổi giận. Hàng trăm hàng ngàn cành cây điên cuồng sinh trưởng, biến hóa, giống như một mảnh mãng xà phóng tới hơn mười Kiếm giả còn lại. Ngay sau đó hai mươi đầu hoang thi cũng liên tục phát ra tiếng rống giận đáng sợ phóng tới đám Kiếm giả này.
Không thể không nói đám Kiếm giả này rất không may, bọn hắn không có bất kỳ thu hoạch nào, ngược lại còn trở thành đối tượng phát tiết của Thiên Hoang thụ.
....
- Bí pháp Hoành Thiên luyện không.
Thiên Nguyên kiếm khí bắt đầu khởi động, vận chuyển toàn thân rồi hội tụ. Cuối cùng ngưng tụ ở lưng tạo thành một đôi cánh kiếm khí, khiến cho xu thế nhanh chóng rơi xuống của Sở Mộ rốt cuộc cũng dừng lại, hơn nữa còn có thể tự do bay lượn.
Lúc trước tốn bảy mươi vạn học phần lựa chọn môn bí pháp phi hành này là lựa chọn sáng suốt cỡ nào. Nếu không lần này, Sở Mộ cho dù mượn nhờ khối kiếm lệnh thông hành kia, cho dù thoát thân khỏi Thiên Hoang thụ, cũng tuyệt đối không có cách nào thoát khỏi kết cục bị ngã xuống mà chết.
Đôi cánh bằng kiếm khí cực lớn khẽ vỗ, Sở Mộ xoay quanh không trung một vòng, trước tiên thích ứng loại cảm giác này. Sau đó nhanh chóng phóng xuống phía dưới.
Sau khi sử dụng kiếm lệnh thông hành, Sở Mộ thoát khỏi công kích của Thiên Hoang thụ xuất hiện ở chỗ này, phảng phất là một thâm uyên không đáy, vừa xuất hiện hắn đã nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
Bốn phía là một mảnh tối đen như mực, nhìn xuống không thấy cái gì. Nhưng mà Sở Mộ phải xuống dưới, bởi vì phía trên có thứ giống như nóc nhà vậy, cứng rắn vô cùng, không có cách nào phá hư.
Cho dù chỉ là tầng thứ nhất của bí pháp Hoành Thiên luyện không, cũng khiến cho Sở Mộ rất nhiều lợi ích, sau khi phi xuống dưới chừng trăm thước, Sở Mộ đã thấy mặt đất.
Đáp xuống, hai cánh kiếm khí khẽ vỗ, trở nên mờ nhạt rồi biến mất không thấy gì nữa. Sở Mộ phát hiện ra mình ở trước một tòa cung điện. Cánh cửa cung điện cao gần mười thước, bên trên có vô số đồ án hoang thú, lộ ra vẻ nặng nề mà thần bí.
Ánh mắt Sở Mộ rơi xuống cánh cửa này, chậm rãi rời lên trên, lúc nhìn lên bảng hiệu bên trên, đồng tử trong mắt co rút lại.
- Thiên... Hoang... Địa... Cung...
Mỗi một câu nói ra, trong lòng Sở Mộ đột nhiên hiện lên một loại rung động không có cách nào nói thành lời.
Chẳng lẽ đây mới thực sự là Thiên Hoang địa cung?
Một ít khảo nghiệm trước kia đều là giả? Chỉ là chỗ phải đi qua khi tiến vào Thiên Hoang địa cung chính thức sao? Giống như là hành lang sao?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Sở Mộ vô cùng phức tạp, ý nghĩ rối loạn. Một hồi lâu sau, hắn mới làm rõ mạch suy nghĩ. Lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
Hít sâu một hơi, bất kể như thế nào, đã tới nơi này, Sở Mộ không có đạo lý nào không đi vào trong.
Chân nhấc lên đi về phía trước. Mỗi một bước dường như trở nên nặng nề, mặc kệ con đường dài dằng dặc hay là ngắn ngủi, Sở Mộ vẫn đi về phía cửa cung điện, hai tay nhấc lên, dùng sức đẩy.
Cánh cửa cung điện không có nặng nề như trong tưởng tượng. Sở Mộ chỉ dùng tám phần lực lượng thì cánh cửa cung điện đã run lên, tiếp theo phát ra tiếng nổ vang, chậm rãi bị đẩy ra.
Hoang khí nồng đậm vô cùng giống như thủy triều mãnh liệt tràn ra, trùng kích lên trên người Sở Mộ, làm cho Sở Mộ có cảm giác như đưa thân vào trong biển hoang khí. Một lúc lâu sau, cảm giác hoang khí như thủy triều này mới yếu ớt, cánh cửa cũng bị Sở Mộ mở ra
Không có cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào, Sở Mộ nắm Địa Nguyên kiếm đi vào trong cung điện, Đồng Tâm kiếm bị Thiên Hoang thụ phẫn nộ đánh bay đã mất đi.
Không có phong cấm, cũng không có nguồn sáng gì. Nhưng mà ánh sáng trong cung điện vô cùng sung túc, như là ban ngày vậy. Lại khiến cho Sở Mộ chứng kiến rõ ràng tất cả mọi thứ trong cung điện.
Đỉnh cung điện cao chừng hơn mười thước, diện tích cũng không phải rất lớn, ước chừng lớn bằng một sân bóng nhỏ. Bốn phía cung điện, trên vách tường giống như chùa miếu, có rất nhiều bức họa, trên những bức họa này đều là hình ảnh chiến đấu giữa hoang thú và Kiếm giả, hình như là ghi chép sự việc gì đó. Nhưng mà Sở Mộ nhìn một lúc cũng không có hiểu rõ.
Rất nhanh ánh mắt hắn di chuyển chung quanh cung điện, ở phía góc có một đống đá, hoặc nói là một đống Thiên Hoang thạch. Mà đống Thiên Hoang thạch này không phải là nhỏ, căn cứ vào phỏng đoán sơ bộ của Sở Mộ, chí ít có hơn vạn khối.
Hơn vạn khối Thiên Hoang thạch, cho dù toàn bộ đều là Thiên Hoang thạch hạ phẩm, mỗi một khối có giá trị mười vạn học phần. Như vậy hơn vạn khối Thiên Hoang thạch hạ phẩm có bao nhiêu học phần đây? Đạt tới mười ức học phần đó.
Mười ức học phần có thể làm được cái gì?
Sở Mộ không biết, quá nhiều, rất hiếm thấy, vượt quá tưởng tượng của hắn, lại khiến cho hô hấp của hắn có chút dồn dập.
Hai nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Sau mấy lần, Sở Mộ rốt cuộc cũng khôi phục lại tỉnh táo. Hai mắt mở ra, ánh mắt dời đống Thiên Hoang thạch khiến cho người ta mất phương hướng, chuyển sang hai bên đống Thiên Hoang thạch này.
Pho tượng, lại có pho tượng, mỗi một pho tượng đều mặc chiến giáp, eo giắt trường kiếm, bộ dáng trông rất là sống động.
Khi Sở Mộ nheo mắt nhìn những bức tượng này, trong lòng không thể ức chế được xuất hiện cảm giác rung động. Không có từ ngữ nào hình dung được cảm giác này, chính hắn thậm chí còn không biết tại sao lại xuất hiện cảm giác rung động này.
Pho tượng hai bên đống Thiên Hoang thạch tổng cộng có ba mươi sáu cái, mỗi một pho tượng đều đứng thẳng, giống như lợi kiếm chỉ lên trên trời, chứng minh bất khuất của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.