Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 420: Kỹ xảo mạnh nhất giao phong (Thượng)




- Hoàng Phủ Thương Nguyệt có thể phá vỡ phòng ngự của ta, đó là vì công kích của hắn đủ cường đại. Ngươi nghĩ rằng ngươi cũng có thể phá vỡ phòng ngự của ta sao?
Gầm khẽ một tiếng, Vạn Bàn triển khai phòng ngự.
Mỗi một kiếm của Lôi Hạo đều đặc biệt cuồng bạo. Mỗi một kiếm đều kết hợp hoàn mỹ tốc độ và lực lượng. Mỗi một kiếm đều phát ra uy lực đáng sợ.
Nhưng phòng ngự của Vạn Bàn giống như núi bất động, tùy ý Lôi Hạo kiếm công kích. Mỗi một kiếm đều bị hắn ngăn cản. Cánh tay hắn trầm ổn, không chút chấn động.
Công kích lâu không được, Lôi Hạo sử dụng kỹ xảo bạo liệt. Thời điểm mỗi một kiếm đánh trúng kiếm Vạn Bàn, đều sẽ phát sinh một lực lượng nổ mạnh ra, công kích đi.
Ánh mắt Vạn Bàn thoáng động, cổ tay khẽ run lên. Thanh kiếm lớn chấn động, trực tiếp chấn động nát lực lượng mới nổ ra.
Trong lúc Lôi Hạo cùng Vạn Bàn giao phong, Sở Mộ nhìn rõ ràng.
Công kích của Lôi Hạo quá nhanh quá mạnh, gần như khiến người ta hít thở không thông. Nhưng phòng ngự của Vạn Bàn lại vững như núi thái sơn, Hai phong cách quyết đấu tuyệt đối khác nhau, tạo thành trùng kích tâm linh rất mạnh.
- Kỹ xảo bạo liệt của Lôi Hạo thật ra cũng là một loại chấn động.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Lần trước sau khi giao thủ với Lôi Hạo, hắn đã tự mình lĩnh hội được kỹ xảo bạo liệt. Sau khi suy ngẫm một chút, tìm được nguồn gốc, loại kỹ năng bạo liệt này kì thực là một phần của kỹ xảo chấn động.
Mức độ Lôi Hạo nắm giữ kỹ xảo bạo liệt, vẫn dừng lại ở mức độ dễ hiểu. Cho dù như vậy, sau khi Sở Mộ tự mình lĩnh hội, đối với kỹ xảo Chấn Thiên Lưu cũng có một tia tinh tiến.
Hiện tại, hắn muốn giao đấu cùng Vạn Bàn, tự mình thể nghiệm một chút về kỹ xảo chấn động của Vạn Bàn, xem thử so với Chấn Thiên Lưu của mình có gì khác nhau, hay đều giống nhau.
Đồng thời hắn cũng hi vọng, có thể từ đó có được thu hoạch.
Sử dụng kỹ xảo phát lực sẽ có thể nâng cao uy lực dùng kiếm. Nhưng đồng thời sẽ tăng mức độ tiêu hao năng lực thân thể của bản thân. Đối với bản thân sẽ tạo thành gánh nặng lớn hơn nữa.
Sau hai mươi mấy kiếm, Lôi Hạo tiêu hao rất nhiều năng lượng thân thể. Vạn Bàn cũng tiêu hao rất nhiều năng lực thân thể.
Sắc mặt Lôi Hạo có chút tái nhợt. Sắc mặt Vạn Bàn đỡ hơn một chút. Dù sao hắn chỉ là phòng ngự. Tuy rằng hắn cũng đang sử dụng kỹ xảo chấn động, nhưng tiêu hao không rõ ràng như Lôi Hạo.
Lần thứ hai xuất kiếm. Một kiếm này rõ ràng yếu hơn so với những kiếm trước đó. Vạn Bàn lập tức nắm lấy cơ hội. Sau khi ngăn cản một kiếm này, thanh kiếm lớn vung lên, đánh ra một kiếm phản kích.
Vạn Bàn đột nhiên chuyển thủ thành công, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lôi Hạo. Hắn vội vàng chống đỡ.
Chỉ có điều, đây là một đòn Vạn Bàn tận lực giữ thế, lực lượng vô cùng lớn, đồng thời có chứa kỹ xảo chấn động, Lôi Hạo vừa lúc thế yếu, vừa không có đề phòng, ở trên phương diện phòng ngự cũng không xuất sắc. Bởi vậy hắn bị thanh kiếm lớn của Vạn Bàn công kích, dưới một kiếm, kiếm tuột khỏi tay, bay ra ngoài.
- Vạn Bàn thắng.
Trọng tài tuyên bố.
Vạn Bàn giành thắng lợi là chuyện nằm trong dự đoán. Nếu như Lôi Hạo thắng, vậy mới thật sự là long trời lở đất.
Những trận thi đấu tiếp theo, phần lớn đều là học viên trong danh sách 100 người đứng đầu khóa trên thi đấu với nhau. Ngoài Trung Tề Thiếu Phàm và Phương Lãnh Ngôn cùng với Hoàng Phủ Phú ra, còn lại đều tiếp tục thi đấu.
Bởi vì số trận đấu không nhiều, chỉ một ngày, vòng thi đấu thứ 14 kết thúc.
Sau khi vòng thi đấu kết thúc, tuy rằng còn chưa tối, nhưng cuộc tranh tài hôm nay lại đến đây là kết thúc. Vòng thi đấu thứ mười lăm tạm chờ tới ngày hôm sau mới tiến hành.
Vòng thi đấu sau càng đặc sắc hơn vòng thi đấu trước, khiến người ta càng thêm chờ mong. Bọn họ hận không thể không cần có ngày sáng đêm tối, trực tiếp tiến hành thi đấu tới lúc kết thúc.
...
- Ta đã đánh bại Diệp Tiểu Khai thứ hạng 12 của khóa trên. Nghĩ đến vòng 15, đối thủ các trọng tài an bài cho ta, chắc là trước mười. Nhưng không biết sẽ là người nào?
Ngồi ở trong Kiếm Lâu, Sở Mộ âm thầm suy nghĩ.
Mỗi người ở thứ hạng trước mười, kiếm thuật đều có đặc điểm riêng. Nói thật, Sở Mộ mong minh sẽ đấu với mỗi người một trận. Đặc điểm phong cách khác nhau, có lẽ sẽ giúp đỡ hắn hoàn thiện con đường Tông Sư của mình.
Nhưng trọng tài lại không có khả năng an bài để hắn thay phiên đối chiến với từng học viên thứ hạng trước mười. Nhiều lắm cũng chính là một phần trong đó.
Bất kể là ai cũng làm cho Sở Mộ vô cùng mong đợi.
Suốt đêm không nói chuyện, ngày hôm sau đến. Vòng thi đấu thứ 15 đã diễn ra.
Dưới sự chủ trì của trọng tài. Các trận thi đấu được tiến hành.
Trong vòng thi đấu này, Lôi Hạo được an bài đánh với Bộ Kinh Long một trận. Cuối cùng, hắn bại ở dưới kiếm của Bộ Kinh Long.
- Vòng thứ 15, trận thứ mười chín: Phó Xà viện số 2 đấu với...
- ... Sở Mộ viện số 9!
Theo tiếng trọng tài tuyên bố xuống, đầu tiên các học viên yên lặng. Tiếp theo lại gây ra chấn động lớn.
Sở Mộ đánh bại Diệp Tiểu Khai đã khiến người ta đặc biệt khiếp sợ. Bởi vậy, ngoài danh hiệu Siêu Tân Tinh, hắn còn có cách xưng hô kiếm nhanh nhất.
Mà bây giờ, hắn muốn dùng kỹ xảo nắm giữ mạnh nhất quyết đấu với Phó Xà.
- Thật thú vị. Cuối cùng đúng như ta trông đợi.
Đầu lưỡi vươn ra Phó Xà liếm môi, thân thể đang ngồi đột nhiên rung lên, giống như một con rắn độc đang trườn, nháy mắt liền đến chỗ đài đấu kiếm.
Tiếp theo, Phó Xà cầm một thanh đoản kiếm từ trên giá gỗ. Thời khắc hắn đang muốn sải bước tiến lên đài đấu kiếm, dường như xuất phát từ bản năng, tay trái lại cầm một thanh đoản kiếm từ trên giá gỗ lên.
- Hai thanh đoản kiếm!
- Phó Xà lại muốn sử dụng hai thanh đoản kiếm!
Các học viên lại một lần nữa khiếp sợ.
Bởi vì ở khóa trên, Phó Xà chưa bao giờ dùng qua hai thanh đoản kiếm. Lần này, hắn lại đột nhiên cầm lấy hai thanh đoản kiếm. Chẳng lẽ có đặc biệt gì sao?
Chỉ thấy Phó Xà cũng tay phải cầm một thanh đoản kiếm, tay trái đem thanh đoản kiếm cắm ở bên hông, hình như làm đồ dự bị hình dáng, khiến người vô cùng không giải thích được.
Sở Mộ đã đến đài đấu kiếm. Hắn cũng cầm hai thanh kiếm khí thi đấu. Một thanh kiếm cầm trong tay, một thanh giắt ở phần lưng.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Phó Xà cầm hai thanh đoản kiếm. Vì sao Sở Mộ cũng cầm hai thanh kiếm khí?
Các học viên đều bàn tán xôn xao. Tình huống trước mắt khiến cho bọn họ nhìn không thấu.
- Hai thanh kiếm khí. Lẽ nào ngươi còn có thể nắm giữ được kỹ xảo này sao?
Ánh mắt Phó Xà ngưng trọng, âm thầm nói. Hắn không biết Sở Mộ thật sự dùng được hai thanh kiếm khí, hay chỉ là đang phô trương thanh thế.
Rốt cuộc thế nào, chỉ có đánh một trận, mới có thể biết rõ ràng được.
- Kiếm của ngươi quả thực vô cùng nhanh. Diệp Tiểu Khai cũng không bằng ngươi. Ta cũng không làm được như ngươi. Nhưng cũng tiếc, kiếm có nhanh nữa cũng sẽ bị kỹ xảo của ta khắc chế.
Giọng nói của Phó Xà có phần lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.