Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2596: Chấn nhiếp đám chuột nhắt (Hạ)




Nghe qua, lời nói rất bình thản này lại khiến cho bọn hắn có cảm giác sắc bén như kiếm. Từng chữ như kiếm, không thể né tránh. Đâm vào trên trái tim bọn hắn, khiến cho bọn hắn khó có thể thừa nhận.
Coi rẻ Đế Hoàng.
Đây là một câu nặng nề cỡ nào chứ? Một khi truyền ra ngoài, bất kể là thật hay là giả, hắn đều phải chết không thể nghi ngờ. Không chỉ có hắn chết, ngay cả người liên quan tới hắn cũng không có kết cục tốt.
Tuy rằng có đại khí, nhưng mà đồng thời uy nghiêm của Đế Hoàng cũng không được phép mạo phạm.
Bất tri bất giác, Sở Mộ chỉ dùng hai câu nói khiến cho hắn bị đẩy xuống hố, không cách nào phản bác, cũng không thể nào phản bác.
Quả thực, Chân Kiếm tông dù trẻ tuổi, dù không có quyền thế thì thủy chung vẫn là Vương hầu do Đế Hoàng Thương Lan tự mình sắc phong. Những vương hầu khác có thể coi rẻ hắn, bởi vì địa vị bọn họ không thua kém hắn, thậm chí tư lịch còn lớn hơn hắn. Nhưng mà thị vệ của một tiểu hầu gia thì không có tư cách này.
Tiểu hầu gia chẳng qua chỉ là một cách xưng hô êm tai mà thôi. Bởi vì hắn là nhi tử của một vương hầu, là nhi tử được coi trọng, cho nên mới được gọi là Tiểu hầu gia. Trên thực tế không có bất luận phong thưởng nào. Luận địa vị thực sự cũng còn xa không bằng Vương hầu.
- còn không quỳ xuống.
Sở Mộ quát một tiếng chói tai.
Trong nháy mắt này tiếng quát tựa như sấm sét nổ vang. Toàn thân thị vệ trung niên này không tự chủ được run lên, ánh mắt hỗn loạn. Không ngờ lại trực tiếp quỳ xuống. Vị Quản gia bên cạnh cũng như vậy.
Hai người cứ như vậy quỳ gối xuống trước mặt Sở Mộ, khi bọn hắn quỳ xuống thì mới kịp phản ứng.
- Đem tấm thiệp mời này cho Hô Duyên Chính Kiệt. Nói cho hắn biết, tốt nhất không nên mở ra, nếu không sẽ bị thương.
Sở Mộ tiện tay hất lên, một tấm thiệp mời bay ra, rơi vào trong tay thị vệ trung niên kia.
- Các ngươi có thể đi.
Sở Mộ còn nói thêm.
Nói xong Sở Mộ quay người rời đi. Quả thực đối phương là một cường giả Thánh cấp lục tinh. Nhưng mà quanh năm ở trong quyền thế, đã sớm bào mòn khí phách của đối phương đi. Coi như có chút thiên phú thì thành tựu cả đời cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Người như vậy hoàn toàn không cần phải nghiêm túc đối đãi làm gì. Về phần cái gọi là Tiểu hầu gia kia, càng là một loại chê cười mà thôi.
Nhìn bóng lưng Sở Mộ rời đi, thị vệ trung niên muốn quát bảo Sở Mộ dừng lại. Nhưng mà thanh âm lại kẹt trong cổ họng. Hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác, lần này Tiểu hầu gia đã làm một chuyện không chính xác.
...
- Đây là thiệp mời hắn bảo ngươi mang trở về?
Tiểu hầu gia Hô Duyên Chính Kiệt, cũng chính là thanh niên nửa nằm nửa ngồi kia. Sau khi tiếp nhận thiệp mời của Sở Mộ, tùy ý nói.
- Phải.
Thị vệ trung niên vội vàng khom người nói. Hắn cũng không dám nói hết chuyện xảy ra trước đó.
- Hắn còn nói, mở ra sẽ gặp nguy hiểm, tốt nhất không nên mở ra.
- Tiểu hầu gia, nhanh mở ra xem.
Bên cạnh có người cười nói.
Hô Duyên Chính Kiệt thản nhiên cười, mở thiệp mời ra. Thiệp mời mở ra, hai mắt Hô Duyên Chính Kiệt đột nhiên trợn to, ngơ ngẩn, toàn thân run rẩy không thôi. Sắc mặt ngày càng khó coi, chợt hét thảm một tiếng, thân thể điên cuồng run rẩy. Hai mắt lồi ra, đầu ngửa ra phía sau, puhn ra một ngụm máu tươi rồi sau đó chậm rãi đổ ập xuống.
- Tiểu hầu gia.
Đám người bên cạnh thấy vậy biến sắc, chấn động vô cùng.
Hoàng Đô nói lớn thì coi như rất lớn, nói nhỏ kỳ thực cũng nhỏ.
Chuyện xảy ra trong đám quyền quý, trừ phi là cố gắng phong tỏa, giữ bí mật, bằng không tin tức sẽ rất nhanh truyền đi.
Chuyện xảy ra trong tửu lâu lại có hơn mười người nhìn thấy, tăng thêm trong lúc nhất thời cũng không có ý nghĩ muốn phong tỏa. Bởi vây rất nhanh đám người quyền quý trong Hoàng Đô đều biết được tin tức này.
Tiểu Hầu gia Hô Duyên Chính Kiệt bị thương, hơn nữa còn bị thương vì một tấm thiệp mời. Nghe nói bên trên tấm thiệp mời kia chỉ có một chữ cũng đã khiến cho Tiểu Hầu gia Hô Duyên Chính Kiệt bị thương tâm thần.
Nghe nói tấm thiệp mời kia xuất phát từ vị Chân Kiếm hầu mới được sắc phong kia.
Rất nhanh nguyên nhân gây ra chuyện cũng bị mọi người điều tra ra. Tiểu Hầu gia Hô Duyên Chính Kiệt cùng với những người khác nhìn vào danh ngạch Bí cảnh trăm năm. Nhưng mà bất đắc dĩ danh ngạch chỉ có mười, trong đó chín danh ngạch kia không phải là thứ mà bọn hắn có thể rung chuyển. Duy chỉ có Chân Kiếm hầu mới sắc phong căn cơ nông cạn, tu vi lại không cao, lại là một người từ bên ngoài tới, đúng là đối tượng ra tay tốt nhất.
Không ngờ còn chưa ra tay thành công thì bản thân đã bị thương. Mọi người cũng ý thức được vị Chân Kiếm hầu mới được phong này cũng không phải là nhân vật nhân từ nương tay, dễ trêu gì. Một khi muốn trêu vào cũng phải chuẩn bị trả giá.
...
Sở Mộ đi vào trong Nhạc Hoàng điện.
Nhạc Hoàng điện chính là Thiên điện hoàng cung dùng để mở yến hội. Mục đích mở tiệc trong Nhạc Hoàng điện lúc này chính là làm cơ tẩy trần cho vị vương hầu mới được phong như Sở Mộ.
Đây đã là ngày thứ năm Sở Mộ đi vào trong Hoàng Đô, khoảng cách cho tới lúc Bách Niên bí cảnh mở ra ít thì còn hai ngày, nhiều cũng chỉ còn có năm ngày mà thôi.
Đây là Tẩy trần yến do Thanh Ẩn vương tự mình chủ trì, người có thể tới thân phận đều không thấp, bởi vì người thân phận thấp không có tư cách tiến vào bên trong.
- Sở tông chủ, không, hiện tại có nên gọi là Chân kiếm hầu mới đúng. Chúng ta lại gặp mặt rồi.
Thanh Ẩn Vương ra đón Sở Mộ, lại giới thiệu người thứ nhất, người này coi như là một người quen, Long Ưng vương.
- Bái kiến Long Ưng vương.
Sở Mộ hạ hai kiếm lễ.
- Miễn lễ, miễn lễ, đến đây uống rượu.
Long Ưng Vương vẫn thẳng thắn như vậy.
Người thứ hai Thanh Ẩn Vương giới thiệu là Cảnh Dương, người này có thái độ rất ôn hòa với Sở Mộ.
Thứ ba là Bạch Tượng Vương, người cao ngựa lớn, nhìn qua là một người to con. Người này hiền lành cười cười với Sở Mộ.
Một Thân vương cuối cùng được gọi là Thiết Kiếm Vương, là vị thân vương khác họ duy nhất trong năm vị Thân vương.
Có lẽ bởi vì đều là ngoại tính, lại thêm đều là Kiếm Thánh, cho nên tuy rằng đây là lần đầu tiên Thiết Kiếm vương gặp mặt Sở Mộ, nhưng mà thái độ lại rất tốt.
Sau khi giới thiệu xong các thân vương, kế tiếp là giới thiệu vương hầu.
Trừ Sở Mộ ra, vương cầu tổng cộng có mười vị. Trong đó có bảy vị vương hầu nội tính, ba vương hầu ngoại tính. Tính cả Sở Mộ là bốn vương hầu ngoại tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.