Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2367: Mũi kiếm sở hướng (Hạ)




Kiếm ý vĩnh hằng bộc phát ra chung quanh, chỉ quét một vong đã tiêu diệt tất cả mọi thứ xâm nhập.
Bên ngoài có không ít thân ảnh do tơ đỏ ngưng tụ thành, chúng cầm đao trong tay và phóng về phía Sở Mộ, lưỡi dao sắc bén mang theo âm lãnh gần như đông cứng thế gian.
Thâ ảnh huyết sắc không thể uy hiếp tới Lăng Kiếm Nhất thì càng không thể làm gì Sở Mộ.
Giết, chỉ có một chữ.
Hắn không rút kiếm ra khỏi vỏ, Sở Mộ chỉ dùng kiếm chỉ điểm tới, tất cả thân ảnh đều tan vỡ.
Hắn sải bước đi về phía trước, trực tiếp xuất hiện trước chinh chiến thiết bích, hắn cất bước đi vào bên trong, gợn sóng bao phủ lấy hắn.
Huyết sắc biến thành mặt kính, phản chiếu thân ảnh Sở Mộ, khác với Lăng Kiếm Nhất, Sở Mộ xuất hiện trên thảo nguyên, cỏ xanh thắp bé ngắn ngủi nhưng chúng như cây kiếm chỉa thẳng lên tơời, tựa hồ mang theo khí tức mũi nhọn đáng sợ.
Sở Mộ đứng trên thảo nguyên, sừng sững với thiên địa.
Đối thủ của hắn cũng xuất hiện, một trăm kiếm giả Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên cầm kiếm trong tay, chúng theo cỏ xanh chập chờn tấn công tới.
Hắn chỉ điểm qua một cái đã càn quét một trăm đối thủ.
- Thật dễ dàng.
- Còn nhẹ nhàng hơn cả Lăng Kiếm Nhất.
- Không rút kiếm ra, chỉ dùng kiếm chỉ.
Rút kiếm và không rút kiếm là hai khái niệm khác nhau, dưới tình huống bình thường, uy lực của ngón tay còn kém hơn kiếm.
Sắc mặt Lăng Kiếm Nhất hơi đổi, chợt cười khổ, hắn sớm đoán được, thực lực của hắn căn bản không thể so sánh với Sở Mộ, nếu như xem kẻ này thành đối thủ thì không phải là tự tin, mà là vô tri.
Thời điểm hai bên chênh lệch nhau không bao nhiêu sẽ có ý niệm cạnh tranh trong đầu, muốn đuổi theo và vượt qua, nhưng vào lúc hai bên chênh lệch quá lớn, lớn đến không cách nào tưởng tượng nổi, nếu xem đối phương là đối thủ chính là hành vi vô tri, không biết tự lượng sức mình.
Lăng Kiếm Nhất là thiên tài tuyệt thế đỉnh cấp nên hắn rất kiêu ngạo, cũng có vốn liếng kiêu ngạo, nhưng chênh lệch giữa thiên tài tuyệt thế và thiên tài yêu nghiệt lại như cái rãnh lớn không thể vượt qua.
Nhận rõ thực tế, Lăng Kiếm Nhất cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bất kể thế nào, ít nhất mình có mục tiêu, cho dù mục tiêu này càng ngày càng xa, cuối cùng có bóng lưng để nhìn lên, có thể truy đuổi, có thể hóa thành động lực.
Vòng thứ hai xuất hiện, vẫn dùng kiếm chỉ nhẹ nhõm giết qua.
Đến vòng thứ ba vẫn như thế nhưng không dễ dàng như vậy, hơi tốn chút thời gian đã đánh tan đối thủ.
Vòng thứ tư, một trăm Niết Bàn tứ trọng thiên đã làm Sở Mộ rút kiếm, một kiếm ra khỏi vỏ và chém một đạo kiếm quang dài mấy trăm mét cắt ngang thỏa nguyên, kiếm quang có uy lực không tưởng tượng nổi, lập tức chém giết một trăm Niết Bàn tứ trọng thiên.
Một kiếm tuyệt sát, sắc mặt mọi người biến hóa, tuy Lăng Kiếm Nhất đã thoải mái nhưng nội tâm run rẩy, suy nghĩ một chút từ lúc bắt đầu vòng thứ tư của mình, hắn quả nhiên kém Sở Mộ quá lớn.
Vòng thứ tư đợt thứ hai, Sở Mộ vẫn chém giết dễ dàng, dường như không hao phí chút thực lực nào cả, đợt thứ ba, một vạn Niết Bàn tứ trọng thiên cũng bị Sở Mộ chém giết.
Vòng thứ năm!
Sắc mặt Sở Mộ bình thản, hắn không hao tổn bao nhiêu thực lực..
Dưới tình huống bình thường, mỗi trọng thiên của Niết Bàn Cảnh đều chênh lệch gấp mười lần, tính toán ra một Niết Bàn cảnh nhị trọng thiên có thể đối phó mười Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên, kỳ thật thực lực một người và hợp lực với nhau sẽ khác nhau, mười Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên không có khả năng ngưng tụ thực lực làm một, tự nhiên sẽ phân tán, chỉ cần Niết Bàn nhị trọng thiên có đủ kỹ xảo là có thể chém giết.
Một vạn Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên đúng là lợi hại, cũng như quân đội công kích nhưng lực lượng bọn họ không thể ngưng tụ làm một, cũng khôn tạo thành uy hiếp với Sở Mộ, ngược lại Sở Mộ chỉ dùng hơn mười kiếm là chém giết toàn bộ.
Vòng thứ sáu đợt thứ nhất, một trăm Niết Bàn cảnh lục trọng thiên.
- Vượt qua Lăng Kiếm Nhất.
- Đây là tiêu chuẩn của Vạn Cổ Cảnh.
- Không có gì kỳ quái, bất luận là Vạn Tuyệt Phong hay bức tường lưu danh, cho tới Chảng Thiên Chung, hắn đã thể hiện ra thực lực Thánh cấp, trong chinh chiến tường sắt không có đạt tới cấp độ cường giả Thánh cấp mới là kỳ quái.
Không ít người đã xem Sở Mộ như cường giả Thánh cấp, hắn bày ra thực lực đã sánh ngang Thánh cấp.
Giết giết Sát!
Thiên Trảm Kiếm chém ra kiếm quang đáng sợ, vô cùng lăng lệ ác liệt cắt qua hư không, mỗi một kiếm đều mang theo rất nhiều tính mạng.
Trong nháy mắt một trăm Niết Bàn cảnh lục trọng thiên đã chết dưới kiếm của Sở Mộ, lập tức xuất hiện đợt thứ hai, một ngàn Niết Bàn cảnh lục trọng thiên hiện ra.
Niết Bàn cảnh lục trọng rất cường đại, hội tụ thành một đám, Sở Mộ lại không quan tâm tới, sắc mặt người bên ngoài biến hóa, ngay cả Lăng Kiếm Nhất cũng như thế, hắn tính ra mình thời kỳ toàn thịnh sẽ không sợ, hơn nữa còn có thể chém giết, nhưng nếu từ vòng thứ nhất tới vòng thứ sáu, hắn không có thực lực như vậy.
Sở Mộ thể hiện sức chịu đựng kinh người.
Vòng thứ sáu đợt thứ ba, một vạn Niết Bàn cảnh lục trọng thiên lại xuất hiện, khí thế Sở Mộ lăng lệ ác liệt.
Sở Mộ động, một chém ra mũi nhọn không gì sánh được.
Vòng thứ bảy, một trăm Niết Bàn Cảnh thất trọng thiên xuất hiện trong thảo nguyên, lần này lại là kỵ binh.
Cho dù là Thánh cấp nhất tinh cũng không thể thong dong đối mặt với kỵ binh.
Công kích, trăm mã lao nhanh, thanh thế nhất trí.
Phong tập mang theo sát khí bao phủ thiên địa.
Sắc mặt Sở Mộ nghiêm túc, trong mắt có hào quang lưu chuyển, Thiên Trảm Kiếm xẹt qua một vòng cung bất quy tắc, điện quang tràn ngập không gian, hắn chém ra một kiếm càn quét một trăm kỵ binh.
Một kiếm qua đi liền chém giết một trăm kỵ binh, này, những đối thủ Niết Bàn Cảnh thất trọng thiên cũng thể hiện thực lực cực mạnh.
Không sợ hãi, một kiếm giết địch, kiếm quang bộc phát máu tươi tung tóe.
Vòng thứ bảy đợt thứ hai xuất hiện, một ngàn kỵ binh Niết Bàn Cảnh thất trọng thiên.
Những kỵ binh này lao tới phía trước, kiếm quang như núi mang theo rất nhiều tính mạng, kiếm pháp tinh xảo, nắm thời cơ thuần thục, chém giết điên cuồng.
Vạn Tuyệt Phong, bức tường lưu danh, Chảng Thiên Chung, những nơi này đều có liên quan tới thiên phú nhất định, nhưng thật ra được xem trọng nhất chính là chinh chiến thiết bích.
Bởi vì mặc kệ một người thiên phú xuất chúng như thế nào, kinh tài tuyệt diễm như thế nào nhưng không có năng lực chiến đấu hơn người cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.