Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2287: Thiên Kiếm Thánh Tôn (Hạ)




Đối với chuyện sư tôn phái hắn đi ra, nghĩ cách cứu viện Sở Mộ, Mạc Bạch Vân lại không thể nhịn được nghi ngờ hỏi.
- Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ.
Sau khi hoàn toàn khôi phục, trạng thái Sở Mộ cũng tốt hơn. Hắn liền mở hai mắt ra, nhìn Mạc Bạch Vân nói.
- Không cần đa lễ.
Mạc Bạch Vân thản nhiên nói.
- Nhưng không biết vì sao tiền bối lại ra tay cứu ta?
Sở Mộ hỏi.
- Chờ đến nơi, ngươi sẽ biết rõ.
Mạc Bạch Vân mỉm cười, nói.
Sở Mộ cũng không hỏi thăm nữa. Chờ đến nơi, rồi hãy nói.
...
Trên Lam Hải có vô số đảo nhỏ, dày đặc chi chít giống như sao bên bầu trời.
Có đảo nhỏ, có Nhân tộc sinh sống, phát triển, có phần phồn vinh. Cũng có đảo nhỏ lại chỉ có một vài thú loại hoặc sinh mạng kỳ dị. Còn có vài đảo nhỏ, nguyên khí thiên địa loãng, là hoang đảo.
Đảo nhỏ cũng có phân chia lớn nhỏ khác nhau. Lớn thậm chí có thể sánh ngang với một khối lục địa. Nhỏ lại chỉ có kích cỡ bằng viên đạn.
Dưới tình huống bình thường, nguyên khí thiên địa trên đảo nhỏ có nồng đậm hay không, có chút quan hệ trực tiếp với diện tích của đảo nhỏ. Phàm là chuyện gì cũng luôn có ngoại lệ.
Thiên Kiếm Đảo, một hòn đảo ở trên Lam Hải, được nghe tiếng xa gần. Đây cũng là nơi hành hương của rất nhiều người tu luyện kiếm đạo trên Lam Hải.
Thật ra, diện tích của Thiên Kiếm Đảo không lớn, nhỏ hơn so với Liên Vân Đảo. Mức độ chênh lệch rất lớn. Diện tích của nó chỉ bằng một phần mười của Liên Vân Đảo mà thôi. Luận về danh tiếng, cũng chính là mọi người đều biết rõ. Thiên Kiếm Đảo lại không giống như Liên Vân Đảo. Nhưng nếu như luận về uy danh và lực ảnh hưởng ở trong các cường giả, Thiên Kiếm Đảo lại vượt xa Liên Vân Đảo.
Tất cả đều bởi vì Thiên Kiếm Đảo chính là chỗ ở của Thiên Kiếm Thánh Tôn, vị Thánh Tôn thứ ba trong năm đại Thánh Tôn Nhân tộc trên Lam Hải.
Vốn là một hòn đảo nhỏ, bởi vì Thiên Kiếm Thánh Tôn, danh tiếng được lưu truyền hậu thế.
Mặc dù Thiên Kiếm Thánh Tôn đã nhiều năm chưa từng hiện thế, nhưng vẫn không có người dám xâm chiếm Thiên Kiếm Đảo. Có cường giả đi ngang qua, đều sẽ cố ý vòng qua. Thứ nhất là biểu hiện ra sự tôn kính, thứ hai tránh cho bị hiểu nhầm, bị giết chết.
Mạc Bạch Vân dẫn theo Sở Mộ, tới gần Thiên Kiếm Đảo.
Từ trên không trung, từ phía xa nhìn lại, hình dáng bên ngoài của Thiên Kiếm Đảo giống như một thanh kiếm cắm vào phía trên một khối bích ngọc cực lớn. Tới gần thêm một chút, liền có thể thấy trên đảo nhỏ này có một ngọn núi, giống như một thanh kiếm thẳng tắp hướng thẳng vào trời cao.
Cảm giác bén nhạy, khiến cho Sở Mộ nắm bắt được một tia kiếm ý chấn động, từ trên Thiên Kiếm Đảo tràn ngập ra, trải rộng ra chung quanh đảo. Trên trời dưới đất không chỗ nào che giấu.
Kiếm ý kia tuy rằng yếu ớt, thậm chí người có nhận biết không đủ nhạy bén, sẽ không có cách nào phát hiện ra. Nhưng thân thể Sở Mộ lại cảm thấy ớn lạnh. Hắn có cảm giác, chỉ cần chủ nhân của kiếm ý đang tản ra kia nguyện ý, một ý niệm có thể biến Thiên Kiếm Đảo thành một chỗ tuyệt địa. Cho dù là cường giả Thánh cấp cao giai tiến vào trong đó, cũng sẽ bị kiếm ý không chỗ nào không có mặt này xiết chặt, ngay cả thần hồn cũng sẽ bị nghiền nát.
Mạc Bạch Vân dẫn theo Sở Mộ tiến vào trong phạm vi của kiếm ý. Kiếm ý kia giống như một người có ý thức, hoàn toàn không ngăn cản chút nào.
Mạc Bạch Vân dẫn theo Sở Mộ, bay thẳng về phía một ngọn núi duy nhất trên hòn đảo.
Sở Mộ cúi đầu quan sát. Hoàn cảnh của Thiên Kiếm Đảo không được tốt lắm. Nham thạch rất nhiều, cây cối cũng rất nhiều. Thú vị là, những cây đó đều mọc thẳng đứng, cành lá cực nhỏ, nhưng sức sống cường đại. Đồng thời trong sức sống này mang theo những tia phong quang, thật giống như đó không phải là cây cối, mà là từng thanh kiếm sắc bén.
- Ở chỗ như vậy luyện kiếm, hiệu quả nhất định không tầm thường.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Tu luyện có đôi khi cũng chú ý tới hoàn cảnh. Cũng chính là ưu thế về địa lý.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, coi như là nhân tố để chuẩn bị tu luyện. Các yếu tố tương ứng cũng cần công pháp tương ứng. Tu luyện mới có hiệu suất cao.
Tốc độ hai người bay rất nhanh, lao thẳng về phía Thiên Kiếm Sơn. Không bao lâu, bọn họ lại đi tới trong Thiên Kiếm Sơn.
Tại một chỗ ở đỉnh của Thiên Kiếm Sơn, một nơi tương đối bằng phẳng. Trên đó chỉ có một gian nhà tranh đứng sừng sững một mình. Thoạt nhìn, gian nhà này đã trải qua năm tháng lâu dài, ẩn chứa những khí tức thương tang.
Mạc Bạch Vân dẫn theo Sở Mộ, hạ xuống phía trước nhà tranh, cách đó hơn mười thước. Hai cánh tay tự nhiên thả xuống, bộ dạng cung kính.
- Sư phụ, người đã dẫn về.
Mạc Bạch Vân cung kính nói.
Sở Mộ đột nhiên cả kinh. Hắn không ngờ không có cảm giác được bên trong gian nhà tranh có bất kỳ chấn động khí tức thuộc về sinh mạng nào.
Bất chợt, trước mắt hắn hoa lên. Một bóng người đã xuất hiện ở trước mặt hắn, giống như trước đó vẫn đứng ở chỗ này. Nhưng Sở Mộ biết, trước đó tuyệt đối không có người này.
Quá nhanh. Đồng thời không có bất kỳ khí tức chấn động nào, cứ như thế xuất hiện ở trước mặt mình. Nếu như hắn muốn giết mình, chỉ sợ mình cũng không cảm giấy bất kỳ cái gì, đã chết đi.
Kinh hãi hơn, chính là khi Sở Mộ quan sát người vừa xuất hiện ở trước mặt. Đó là một ông già cao lớn tóc bạch kim, râu dài trắng bạc. Toàn thân lão già này mặc trường bào màu trắng bạc rộng rãi. Gió núi thổi qua, áo bào tung bay, nhất thời có một bộ dạng phiêu dật theo gió rời đi.
Sắc mặt lão già sung mãn, da hồng nhuận, hai mắt sáng lấp lánh có thần. Ở sâu trong đồng tử ẩn chứa một ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ, giống như thanh kiếm bén nhọn.
Trên mặt lão già này lộ vẻ tươi cười. Thoạt nhìn khiến người ta có cảm giác hiền hòa. Nhưng chỉ thấy hắn bỗng nhiên ra tay, điểm một cái t về phía Sở Mộ. Ngón tay dường như hóa thành thanh kiếm. Một kiếm đâm ra.
Một cái đâm bình thường, lại có một loại phong quang sắc bén vô hạn khiến người ta phải run sợ, xuyên thủng tất cả, không có gì không phá nổ, không có gì không xuyên qua, không gì không thể chống đỡ.
Sắc mặt Sở Mộ chợt đại biến. Một ngón tay này giống như kiếm, khiến cho hắn có cảm giác không thể chống đỡ. Trong lúc đâm tới, lại ẩn chứa một loại chân ý. Đó là chân ý xuyên thủng tất cả. Đó là chân ý của kiếm đâm.
Đây là căn bản của kiếm đạo thượng cổ. Không nghĩ tới trừ mình ra, vẫn còn có người thứ hai nắm giữ.
Không được phép Sở Mộ suy nghĩ nhiều, Thiên Trảm Kiếm đã rút ra khỏi vỏ. Một kiếm đâm ra. Chân ý kiếm đâm được phát động. Thân kiếm vô cùng phong quang. Tất cả lực lượng đều ngưng tụ ở trên mũi kiếm, đâm về phía đầu ngón tay của lão già đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.