Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2156: Đạo chia hai cực (Hạ)




Sở Mộ thì thào, ngữ điệu hưng phấn và kích động:
- Ta hiểu rồi, đạo chia hai cực, cực hạn của nhẹ nhàng là nặng nề.
Một lúc ngộ đạo, Sở Mộ nhanh chóng rời đi lại vào mật thất bế quan, đi vào Kiếm Tông Linh Ấn.
- Kiếm đến!
Sở Mộ co tay lại, một thanh kiếm hẹn ra. Kiếm chém một nhát nhẹ nhàng như lá liễu lay cành trong gió, dường như ẩn chứa ý vị đặc biệt, trước kia không có điều này.
Kiếm khách áo trắng chém kiếm tới, vẫn nhẹ nhàng phiêu dật.
Bốp!
Kiếm nhẹ nhàng như lá liễu trong gió va chạm với kiếm của kiếm khách áo trắng lại bộc phát ra uy năng khó tưởng tượng, như thể đó không phải thanh kiếm nhẹ nhàng mà là cái cây to cực kỳ nặng nề.
Lần đầu tiên hai kiếm trực tiếp va chạm nhưng Sở Mộ không bị yếu thế, đây là điểm khởi đầu tốt.
Sở Mộ lại chém nhát kiếm.
Sở Mộ hiểu ra đạo chia hai cực khiến tạo nghệ kiếm pháp lại tiến bộ, từ người kiếm hợp nhất đại thành lên đến viên mãn.
Sở Mộ chiến đấu kịch liệt với kiếm khách áo trắng không chia trên dưới, lực lượng ngang ngửa.
Không còn bị ức chế, Sở Mộ có thể phân tâm nghiên cứu kiếm pháp của đối phương, suy nghĩ đối sách.
Kiếm vạch từng vòng tròn lan tới trước, như một cái vòng không có đầu cũng không có cuối. trong kiếm thế nhẹ nhàng ẩn chứa lực lượng cực kỳ nặng nề đặt kiếm của kiếm khách áo trắng vào trong đó, không thể phát huy uy lực.
Kiếm quang chợt lóe rút ra khỏi vòng tròn như rút kiếm khỏi vỏ, phong mang tuyệt thế đáng sợ, sắc bén vô song, một kiếm diễn biến đến mức tận cùng, như điện quang.
Phập!
Kiếm khách áo trắng không kịp né bị một kiếm kinh người của Sở Mộ đâm thủng cổ họng, chết.
Kiếm khách áo trắng biến mất, trong trắng xoá phong cảnh thay đổi, phía trước xuất hiện một ngai vàng. Trên ngai có một thân hình cao lớn ngồi, long bào tím vàng, uy nghiêm bá đạo, khí thế như đế vương chúa tể thương sinh, ánh mắt lạnh băng cao cao tại thượng nhìn xuống như xem con kiến.
Người áo tím vàng nói:
- Không tệ, có thể xông qua cửa thứ hai, nhưng đây sẽ là điểm cuối của ngươi.
Giọng nói chất chứa uy nhiếp khiến Sở Mộ cảm giác như con dân.
Đế vương rút Tử Kim đại kiếm bên cạnh ngai vàng lên, đứng dậy, khí thế hùng hồn bá đạo tràn ra, không chiến đã khuất phục người.
Đế vương đi xuống từng bước, khí thế không ngừng ngưng tụ tăng vọt, khi đến gần Sở Mộ thì giơ Tử Kim đại kiếm lên chém xuống.
Khác với kiếm khách áo trắng nhẹ nhàng, kiếm này trực tiếp mà đơn giản nhưng ẩn chứa sự bá đạo của đế vương, cực độ kiên cường, như muốn bốn bể thần phục trước nhát kiếm này.
Sở Mộ mắt lóe tia sáng, hắn không né tránh, kiếm hoá thành luồng sáng tước ra.
Đế vương cầm Tử Kim đại kiếm vận dụng kiếm pháp, trong thiên hạ đều là vương thổ, suất thổ chi tân mạc phi vương thần, đại thế bàng bạc hùng hồn, kiếm pháp cực kỳ bá đạo, ai không thần phục thì chết.
Kiếm của Sở Mộ là nhảy ra ngoài nhân thế, không bị lễ pháp trói buộc, tự do không ràng buộc, nhiều lần né tránh, nhiều đợt va chạm. Tử Kim đại kiếm của đế vương cực kỳ bá đạo, từng chiêu từng thức đơn giản nhưng ẩn chứa khí thế làm người ta khó mà chống lại.
Đổi lại Kiếm Giả không bằng Sở Mộ khi đối diện một Tử Kim đế vương thì không cần rút kiếm, chỉ thế của đế vương đủ trấn áp đối phương.
Tạo nghệ kiếm pháp tiến bộ, Sở Mộ và Tử Kim đế vương đại chiến ngang sức.
Đánh mãi không thắng, Tử Kim đế vương gầm lên, dường như bị chọc giận, khí thế tăng vọt, nguy nga hùng hồn chém nhát kiếm.
Đế vương giận dữ trăm vạn xác la liệt, kiếm chiêu này là tinh túy kiếm pháp suốt đời của Tử Kim đế vương, là diễn dịch áo nghĩa kiếm pháp. Sở Mộ giật nảy mình, hắn nhận ra không thể né thoát nhát kiếm này vì xung quanh đều nằm trong kiếm pháp, như vương thổ vương thần đều phải nhận đế vương thẩm phán.
Cứng rắn đỡ.
Ầm!
Thân kiếm rung bần bật, không thể ngăn được, kiếm bị bật ra, uy lực không giảm chém xuống.
Rắc!
Trước mắt Sở Mộ tối sầm, đau nhức lan tràn toàn thân, hắn biết mình bị giết.
Nhát kiếm cuối cùng của Tử Kim đế vương quá mạnh mẽ, không cách nào ngăn cản.
Sở Mộ không hề buồn rầu, giống như trước kia vậy cuối cùng hắn sẽ đánh bại Tử Kim đế vương như đã từng hạ gục kiếm khách áo trắng. Tuy Sở Mộ đã đánh bại kiếm khách áo trắng nhưng kiếm pháp của y có chỗ đáng để học tập, hắn hồi ngộ, rồi hồi ngộ cuộc chiến với Tử Kim đế vương.
Hồi ngộ xong Sở Mộ tu luyện kiếm pháp, quả nhiên cảnh giới kiếm pháp lại tiến bộ.
Sở Mộ luyện kiếm pháp mấy đợt lại vào Kiếm Tông Linh Ấn, đánh nhau với Tử Kim đế vương.
Cuối cùng Tử Kim đế vương chém nhát kiếm, Sở Mộ lại bị giết.
Sở Mộ biết nếu không phá được nhát kiếm cuối cùng của Tử Kim đế vương thì có đi vào đánh bao nhiêu lần cũng vô ích.
Sở Mộ xuất quan, trong Chân kiếm tông không xảy ra chuyện gì lớn. Các đệ tử dốc sức tu luyện, hừng hực khí thế khiến người rất vui vẻ.
Sở Mộ nghĩ có nên tổ chức đại tái tông môn không, để kéo nhiệt tình tu luyện của các đệ tử lên, khiến tu luyện có mục tiêu, có ý nghĩa hơn.
Sở Mộ ngẫm nghĩ cảm thấy ý này hay, hắn triệu Vân Phong trưởng lão, Vân Hà trưởng lão đến, kể lại ý tưởng của mình. Vân Phong, Vân Hà suy tư.
Vân Phong nói:
- Nhắc tới thì đã nhiều năm kiếm tông chúng ta chưa tổ chức đại tái tông môn, trong tình huống hiện tại có thể tổ chức một lần.
Vân Hà ngẫm nghĩ, khẳng định nói:
- Ý tưởng của tông chủ ổn.
Đã thấy làm được thì ba người bàn bạc sâu hơn, khi nào tổ chức, sắp xếp thế nào, thưởng các thứ hạng vân vân.
Sở Mộ và Vân Phong, Vân Hà trưởng lão họp sơ, đặt khung hoàn chỉnh cho đại tái tông môn. Sau đó Sở Mộ khoanh tay ngồi nhìn, giao việc chi tiết cho Vân Phong, Vân Hà trưởng lão giải quyết.
Sở Mộ lo tập trung tham ngộ kiếm pháp, cố gắng phá giải một kiếm tuyệt sát của Tử Kim đế vương. Khi nào phá giải một kiếm kia mới có thể đối kháng thậm chí đánh bại Tử Kim đế vương.
Trong khi tu luyện lúc rảnh Sở Mộ sắp xếp lại kho cất chứa của mình, định lấy ít báu vật ra làm phần thưởng đại tái tông môn. Lúc sửa sang lại Sở Mộ lần nữa thấy người ngọc trong quan tài thủy tinh, nàng vẫn ngủ say. Sở Mộ không biết nàng còn sống không, hắn không mở nắp quan tài ra được.
Sở Mộ lấy một tờ giấy ra, là bí tịch thiếu trang mà hắn từng thắng được, chỉ có một thức tên là Hằng Kiếm Thế.
Sở Mộ từng tham ngộ Hằng Kiếm Thế nhưng không được gì, vì rất cao thâm khó dò, hoặc do không tìm đúng hướng đi.
Bây giờ xem lại, Sở Mộ không trông chờ vào tham ngộ được gì. Ai ngờ xem xong Sở Mộ có cảm giác kỳ lạ như thể xem hiểu được một chút, phát hiện này làm hắn rất mừng, lo tập trung xem kỹ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.