Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 206: Sư huynh khiếp sợ. Thanh Lan viện tự tìm đường chết (2)




Vương Đình Hạo dùng ngữ khí vô cùng chắc chắn nói ra, tràn ngập tự hào. Đám người Lý Dật cũng mạnh mẽ gật đầu.
Ba người La Ngọc Phong hóa đá, vẻ mặt ngây ngốc, không chút nhúc nhích nào.
Thật lâu sau bọn họ mới gian nan nuốt nước bọt, đầu quay về phía Sở Mộ, gian nan mở miệng nói:
- Sở sư đệ... Chuyện này...
- Là thực.
Sở Mộ cũng gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.
Ba người La Ngọc Phong lại ngây ngốc thật lâu, rốt cuộc cũng kịp phản ứng. Trong lúc nhất thời không nói nên lời, rốt cuộc là kích động hay là cảm khái, tóm lại trong lòng vô cùng phức tạp, sắc mặt cũng vô cùng phức tạp, ánh mắt càng phức tạp vạn phần.
- Sở sư đệ... Tiểu sư đệ... Đệ che dấu thực sự quá sâu.a
Vẻ mặt Chu Tiến phức tạp, thở dài nói. Mà vẻ mặt Trịnh Tu Nhiên thì không được tự nhiên, ngẫm lại trước đó hắn còn muốn đấu kiếm với Sở Mộ, ngay cả La Ngọc Phong cũng không thể lạnh nhạt.
- Cũng không thể trách Sở sư đệ được. Tin tức như vậy nếu như lúc ấy truyền bá ra ngoài, Thanh Lan kiếm phái nhất định sẽ chó cùng dứt giậu.
Lý Dật mở miệng nói:
- Chỉ là bây giờ ở chỗ này chỉ có mấy sư huynh đệ chúng ta. Lại là bên trong nội viện kiếm viện, cũng không cần có nhiều kiêng kỵ như vậy.
- Tứ sư huynh nói đúng. Lần này chỉ sợ Tống Quang Đào kia thật không ngờ Sở sư đệ mà hắn muốn hung hăng chèn ép lại là một tảng đá tự nện vào chân hắn.
Vũ Văn Minh Hóa cười hắc hắc nói, vẻ mặt chờ mong.
Ánh mắt ba người La Ngọc Phong sáng ngời, liên tục vỗ tay cười nói:
- Đúng vậy. Nếu như Ngụy Hồng quả thực là do Sở sư đệ giết, như vậy Tống Quang Đào này trừ phi tăng tiến tới bán bộ Hóa khí, nếu không sẽ không phải là đối thủ của Sở sư đệ. Kể từ đó, hắn chẳng khác nào là tự tìm đường chết.
- Ta thấy Sở sư đệ dùng tu vi cửu đoạn đỉnh phong đã có thể chém giết Ngụy Hồng thập đoạn đỉnh phong, hiện tại Sở sư đệ đã có tu vi thập đoạn trung kỳ, coi như Tống Quang Đào tấn chức lên bán bộ Hóa khí, Sở sư đệ cũng sẽ không thua hắn ta.
Chu Tiến hăng hái nói ra. Trịnh Tu Nhiên rất đồng tình gật đầu.
- Tốt lắm, tin tức này bất luận kẻ nào đều không nên truyền đi. Tống Quang Đào đã tự mình tìm đường chết như vậy, vậy thì chờ ba ngày sau, Sở sư đệ sẽ hung hăng cho hắn một kích.
La Ngọc Phong hạ thấp thanh âm, dường như lo lắng tai vách mạch rừng:
- Hiện tại chúng ta sẽ thương nghị, thương lượng thật kỹ. Đấu kiếm ba ngày sau nên thế nào mới có thể tạo thành tổn thất lớn nhất đối với người Thanh Lan viện kia.
- Hắc hắc hắc. Chuyện này ta thích nhất.
...
Rất nhanh Nghiêm Minh và Vương Khuê liền đem tin tức buổi chiều ba ngày sau Sở Mộ Thanh Phong viện và Tống Quang Đào Thanh Lan viện quyết chiến trên đấu kiếm đài truyền ra ngoài. Hơn nữa tu vi của song phương đều được công bố ra. Ly Châu kiếm viện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Thực tế, dưới tình huống có người cố ý lan tin. Rất nhanh người bốn mươi tám đình viện đều nghe được tin tức này.
Đối với chuyện này, không cùng một người sẽ có phản ứng khác nhau. Đều là đệ tử kiếm phái hạ phẩm, bộ dáng vô cùng hứng thú. Tuy rằng trong kiếm viện thi thoảng sẽ xuất hiện quyết chiến giữa các đệ tử đình viện bất đồng. Nhưng mà loại quyết chiến tu vi chênh lệch quá xa này vẫn rất ít nhìn thấy.
Về phần đệ tử kiếm phái trung phẩm thì vẻ mặt khinh thường, không chút để ý nào. Có vài người có vài phần hứng thú. Trong đó Sở Thiên và Sở Hồng trong Lưu Vân kiếm phái và Bách Hoa kiếm phái thì kinh ngạc, bộ dáng như có chút bận tâm. Không nói hai lời, trực tiếp khởi hành đi tới Thanh Phong viện.
Ngoài ra còn có mấy người trước đó có liên quan tới Sở Mộ, sau khi nghe nói xong lập tức có chút hả hê.
Về phần biểu hiện của tam đại kiếm phái thượng phẩm thì hứng thú rất ít. Thực lực kiếm phái thượng vượt qua kiếm phái hạ phẩm rất nhiều. Quyết chiến giữa Kiếm giả thập đoạn trung kỳ và thập đoạn đỉnh phong đã không thể nào tạo thành một chút hứng thú nào. Ngược lại, trong đình viện của thế tử Ly Châu kia lại có chút động tĩnh.
Sau khi thương lượng nên làm thế nào mới có thể tạo thành tổn thất lớn nhất cho Thanh Lan viện. Cửa lớn của Thanh Phong viện lập tức treo tấm biển đóng cửa, miễn tiếp bất luận kẻ nào. Bởi vậy Sở Thiên và Sở Hồng đi tới cửa Thanh Phong viện cũng không thể đi vào trong được.
- Sở Thiên, ngươi nói người quyết chiến với Tống Quang Đào này sẽ không phải chính là Sở Mộ đó chứ?
Sở Hồng khẽ cau mày, có chút bận tâm nói với thân ảnh cao lớn trước mắt.
- Thanh Phong viện chính là địa bàn của Thanh Phong kiếm phái, a Mộ bái làm môn hạ của Thanh Phong kiếm phái, cho nên tuy rằng ta cảm thấy rất không tưởng tượng nổi, nhưng mà rất có khả năng thực sự là nó.
Sở Thiên cười khổ một tiếng, nói. Đồng thời hắn cũng vô cùng kinh ngạc nhìn qua tấm biển bế viện, vô cùng bất đắc dĩ nói tiếp:
- Tới cũng không thể xông vào. Gõ cửa cũng không có ai để ý tới. Xem ra chỉ có thể đợi tới ba ngày sau mà thôi.
- Ta rất nghi hoặc, mấy tháng trước khi Sở Mộ trở về nhà cũng chỉ có tu vi bát đoạn sơ kỳ, trong nhà đột phá tới bát đoạn trung kỳ. Mà bây giờ Sở Mộ này theo như lời đám người kia nói đã có tu vi thập đoạn trung kỳ, trọn vẹn vượt qua hai đoạn a.
Trong mắt Sở Hồng hiện lên vẻ khó hiểu:
- Theo đạo lý, Thanh Phong kiếm phái chỉ là một kiếm phái hạ phẩm mà thôi, không có năng lực lớn như vậy. Xem hai người chúng ta, bởi vì có Sở Mộ chỉ điểm, kiếm thuật tăng lên, thực lực gia tăng, mới có thể trổ hết tài năng, cuối cùng đi vào kiếm viện bồi dưỡng. Nhưng mà trước mắt chúng ta cũng chỉ có tu vi thập đoạn sơ kỳ mà thôi.
- Tuy rằng ta cũng rất tò mò, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ có thể đợi ba ngày sau đó mà thôi.
Sở Thiên gật đầu nói, hai người kết bạn rời đi.
...
Nhoáng một cái thời gian ba ngày trôi qua cực nhanh.
Hậu viện Thanh Phong viện có mấy đạo thân ảnh bay vọt, từng đạo kiếm quang bắn ra, kiếm ảnh lập lòe, kiếm khí tung hoành, lợi kiếm cắt qua không khí tạo thành từng tiếng vang sưu sưu. Thanh âm kiếm va chạm không ngừng vang lên, chấn động không khí, không khí nhao nhao bị nghiền nát.
Hai tay Sở Mộ cầm hai kiếm, bốn phía có bóng người không ngừng chuyển dời, kiếm quang liên tục tập kích tới. Giống như đám mây biến ảo không ngừng, giống như sấm sét bá đạo, giống như xé rách không trung, giống như là lửa cháy bừng bừng, giống như kình phong thổi tới.
Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa, Vương Đình Hạo cùng với Chu Tiến và Trịnh Tu Nhiên đang liên thủ đối chiến với Sở Mộ. Bọn họ đều sử dụng kiếm thuật cơ bản và những chiêu thức kiếm thuật cơ bản. Không có sử dụng sát chiêu. Mà La Ngọc Phong và Tạ Xuân Lôi thì đứng ở bên cạnh nhìn qua, không có cách nào che dấu sự khiếp sợ trên mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.