Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1912: Kiếm Thánh hộ đạo




Tả Dật không lên tiếng nói chuyện, hắn đứng đó không để lộ chút khí tức nào, sợ ảnh hưởng tới Sở Mộ.
Thời gian trôi qua, Sở Mộ đứng bất động, hắn đứng nhìn bảng hiệu suốt nửa giờ.
Lúc này trong người hắn có một tia khí tức bộc phát ra ngoài, mũi nhọn vô cùng lợi hại giống như thần kiếm ra khỏi vỏ.
Khí tức càng ngày càng mãnh liệt, giống như núi lửa bộc phát, vô số nham thạch nóng chảy sôi trào như nước lũ.
Bỗng nhiên Sở Mộ thả người nhảy lên không trung, Ngũ Tương Kiếm ra khỏi vỏ, hào quang màu bạc sáng ngời xé rách bóng tối và ánh sáng, diễn sinh từ hư vô, chung quanh có tiếng kiếm minh vang vọng giống như một khúc kiếm ca hùng tráng.
Kiếm quang như biến thành bút lông vẫy mực giữa không trung.
Ánh mắt Tả Dật sinh ra hào quang, hắn nhìn chằm chằm vào kiếm quang của Sở Mộ.
Kiếm quang màu bạc ẩn chứa màu kim loại sáng bóng, hai màu vàng bạc xen lẫn với nhau tạo thành mỹ cảnh hiếm thấy.
Kiếm quang lướt qua bảng hiệu trống không, dần dần xuất hiện chữ viết.
Thân thể bay bồng bềnh và thu kiếm vào vỏ, hai chữ lớn xuất hiện trên bảng hiệu, nét chữ sắc sảo trông rất sống động, có uy thế như muốn thoát ra khỏi bảng hiệu.
Chấn Thiên!
Hai chữ bình bình đạm đạm không có chút thần kỳ nào nhưng bên trong ẩn chứa mũi nhọn vô tận, dường như mỗi đường khắc là một thanh kiếm với kiếm chiêu khác nhau.
Kiểu chữ là màu trắng bạc, trong đó ẩn chứa một ít màu vàng óng ánh, một đám một đám nghiền nát tuần hoàn với nhau, không chỉ có mũi nhọn vô tận, càng có một tia chấn động kỳ diệu, còn có một tia hoang vu cổ xưa tang thương.
Mũi nhọn vô cùng lợi hại, kỳ lạ, hủy diệt, hoang vu, bất diệt!
Hai chữ đơn giản nhưng mang theo ý cảnh khác nhau, ánh mắt Tả Dật kinh ngạc không nói thành lời.
Hắn phát hiện mình trước kia vẫn chưa hiểu hết về Sở Mộ.
- Chấn Thiên!
Tả Dật gật gật đầu, hắn cẩn thận thưởng thức hai chữ này, thủ pháp của cao thủ kiếm thuật đều không kém, hai chữ của Sở Mộ có thể nói là tông sư.
Trong cung điện cũng có phân chia, có đại điện, cũng có Thiên Điện dùng tiếp khách, có Kiếm Nguyên Điện tu hành kiếm nguyên, có Luyện Kiếm Điện tu luyện kiếm pháp, cũng có Tẩm Điện dùng nghỉ ngơi, còn có Luyện Đan Điện dùng luyện đan, Đúc Kiếm Điện dùng đúc kiếm, còn có Truyền Tống Điện có Truyền Tống Trận đưa đi tổng điện...
Ngoài ra còn có linh điền và quặng mỏ, có thể gieo trồng linh dược linh thực hoặc thúc dục khoáng thạch kim loại sinh trưởng...
Tiến vào Thiên Điện, Tả Dật giới thiệu với Sở Mộ về cơ cấu của Kiếm Thần Tổng Thần Điện, sau đó hắn dứng dậy rời đi, hắn là thần sứ, thần sứ có chức trách của thần sứ.
,...
Một đạo kiếm quang từ trong Tổng Thần Điện bay ra ngoài, nó bay thẳng về một Huyền Không Đảo loại nhỏ.
Trong nháy mắt kiếm quang đáp xuống trước một cung điện, một đạo nhân ảnh xuất hiện.
Đó là một trung niên nhân có mặc trường bào màu xanh, đương nhiên trung niên nhân chỉ là vẻ ngoài, luận tuổi thực tế hắn còn trẻ tuổi.
Người này có lông mi màu xanh, dài nhỏ như kiếm.
Đồng tử của hắn cũng có màu xanh sáng bóng.
Đầu tóc dài tung bay, không gió tự bay, cuối tóc dài còn có mái tóc màu xanh sáng bóng, loại màu xanh này hỗn hợp với màu vàng.
Trung niên nhân áo bào xanh chắp tay sau lưng, hắn bước đi chậm chạp tới bên ngoài cửa lớn, ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu trên cửa lớn.
- Chấn Thiên...
Giọng nói phiêu hốt truyền ra chung quanh.
Dường như cẩn thận thưởng thức hai chữ này, trong chốc lát lại cười vui vẻ, dường như mang theo một chút chờ mong.
Trung niên nhân không đẩy cửa cung đi vào, hắn cong tay búng vào cửa cung.
Âm thanh du dương khuếch tán khắp nơi, gợn sóng mắt thường có thể nhìn thấy ngưng tụ một cách quỷ dị, nó truyền vào một hướng, tránh vách tường và truyền vào trong tai Sở Mộ, trừ Sở Mộ ra, không có người nào nghe thấy.
Đây là cảnh giới khống chế lực lượng đạt tới mức đáng sợ.
Sở Mộ nhắm mắt, nháy mắt mở ra, hào quang bắn ra bốn phía, không thấy làm bộ, thân thể lóe lên xuất hiện tại cửa cung điện, hắn mở cửa cung điện, lần đầu tiên nhìn thấy nam tử trung niên áo xanh.
- Các hạ là?
Sở Mộ hỏi.
- Thanh Mi, hộ đạo của ngươi.
Trung niên áo xanh cười nhạt nói ra.
- Thì ra là Thanh Mi tiền bối.
Sở Mộ lúc này cung kính hành kiếm lễ.
Thần sứ thứ tám Tả Dật đã từng nói qua với hắn, mỗi một vị thần tử đều có người hộ đạo, cái gọi là người chính là người giám hộ trên con đường kiếm đạo, nói cho cùng chính là người bảo vệ an nguy, thẳng tới khi người đó thành tựu Kiếm Thánh.
Mỗi một người hộ đạo đều có thực lực thấp nhất là Kiếm Thánh tứ tinh, bởi vậy người hộ đạo cũng được gọi là hộ đạo Kiếm Thánh.
Có thể trở thành hộ đạo Kiếm Thánh, kỳ thật thực lực của Kiếm Thánh này vô cùng cường đại, ít nhất là tuyệt đỉnh trong cùng cấp bậc.
Có Kiếm Thánh tứ tinh bảo hộ đúng là rất trâu bò nhưng ngàn vạn không nên đắc ý quên hình cho rằng hộ đạo Kiếm Thánh lúc nào cũng bảo hộ ngươi, bởi vì chức trách của hộ đạo Kiếm Thánh chính là hộ đạo, mà không phải bảo tiêu, lại càng không là bảo mẫu.
Chỉ khi ngươi đối mặt với cường địch không thể chống lại, trong tình huống không cách nào đối kháng, hộ đạo Kiếm Thánh mới ra tay, ví dụ như một Tạo Hóa Cảnh lại tao ngộ cường địch Niết Bàn Cảnh hoặc Vạn Cổ Cảnh, hộ đạo Kiếm Thánh mới ra tay, nhưng nếu là Tạo Hóa Cảnh tao ngộ Tạo Hóa Cảnh, không bằng đối phương bị giết chết, hộ đạo Kiếm Thánh cũng không thèm nhìn nhiều.
Hộ đạo Kiếm Thánh là hộ đạo, người được hộ đạo cũng phải có tư cách được hộ đạo mới được.
- Không phải Thánh cấp uy hiếp ta sẽ không xuất thủ.
Thanh Mi Kiếm Thánh nói ra, cũng không có cung kính Sở Mộ, hắn chỉ có vài phần tôn trọng.
Uy hiếp dưới Thánh cấp phải do Sở Mộ tự mình đối mặt, đó là khảo hạch biến tướng, hắn có phải có tư cách trở thành thần tử của Nhân tộc.
Thần tử không đơn thuần chỉ là xưng hô, không phải một loại danh nghĩa, nó càng là đảm đương, đảm đương với Nhân tộc.
Không có năng lực tương ứng thì làm sao đảm đương?
Sở Mộ cũng lơ đễnh với thái độ của Thanh Mi, Kiếm Thánh cũng có phong phạm và ngạo khí của Kiếm Thánh, cho dù hắn được khâm điểm trở thành thần tử thứ mười, hiện tại cũng chỉ là một Kiếm Vương Tạo Hóa Cảnh mà thôi.
Đối với cường giả chính thức mà nói, thân phận không phải là chỗ dựa, chỉ có thực lực mới là tất cả.
- Mời Thanh Mi tiền bối vào.
Sở Mộ tránh ra, mời Thanh Mi vào trong.
- Không cần, lần này ta chỉ tới gặp mặt ngươi mà thôi.
Thanh Mi lên tiếng, sau khi nói xong hắn bay lên không trung, lúc này thân ảnh biến mất như con gió, tiêu tán trong thiên địa.
Sở Mộ kinh ngạc sau đó khôi phục tinh thần, hắn đóng cửa cung điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.