Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1903: Truyền thừa cuối cùng (Hạ)




Sở Mộ ngẫm nghĩ, quyết định:
- Địa cung truyền thừa!
Kinh nghiệm lần trước cho Sở Mộ biết muốn tìm vùng đất truyền thừa trong bí cảnh truyền thừa là chuyện vô cùng khó khăn.
Đã có tư cách vào địa cung truyền thừa đương nhiên phải đến địa cung truyền thừa trước, kiếm truyền thừa rồi nếu dư thời gian lại ra bí cảnh truyền thừa tìm vùng đất truyền thừa.
Mỗi người vào địa cung truyền thừa đều có cơ hội được truyền thừa một lần, dù có nhiều thời gian hơn nữa cũng không được truyền thừa thứ hai.
Những Kiếm Vương lần đầu tiên xếp hạng trên bảng Thiết Huyết Bách Chiến đã nôn nóng muốn vào địa cung truyền thừa, với bọn họ thì không có gì hấp dẫn hơn truyền thừa trong địa cung truyền thừa.
Lần này hai mươi mốt Kiếm Vương nhân tộc xếp hạng trên bảng Thiết Huyết Bách Chiến đều chọn vào địa cung truyền thừa.
Vẫn là nhiều pho tượng hình dạng khác nhau, mỗi bức tượng sống động như thật, có ý vị và hơi thở đặc biệt.
Phong Quá Hải cười nói với Sở Mộ, sau đó đi nhanh tìm truyền thừa thích hợp với mình:
- Chúc ngươi tìm thấy truyền thừa vừa lòng.
Sở Mộ nhanh chóng tìm kiếm.
Mỗi pho tượng đại biểu một truyền thừa, nhiều truyền thừa như thế khiến các Kiếm Vương lần đầu vào địa cung truyền thừa suýt bị lạc.
Tuy nhiều truyền thừa nhưng không nhiều thứ thích hợp với mình, thậm chí là ít ỏi.
Chỉ có một tháng, nếu trong vòng một tháng không tìm được truyền thừa thích hợp thì bi kịch.
Sở Mộ không dám lãng phí chút thời gian nào, hắn lập tức tìm kiếm.
Truyền thừa có thích hợp không thì thông qua cảm ứng, năng lực cảm ứng càng mạnh trình độ cảm ứng càng rõ ràng.
Sở Mộ cảm ứng từng pho tượng, từng hàng mà không tìm ra truyền thừa thích hợp. Nhưng Sở Mộ không gấp, lần đầu tiên vào địa cung truyền thừa cũng mất năm, sáu ngày mới tìm ra truyền thừa thích hợp, bây giờ mới chỉ bắt đầu.
Hai mươi mốt Kiếm Vương nhân tộc vào địa cung truyền thừa, so với địa cung truyền thừa mênh mông thì bọn họ như muối bỏ biển, tản ra rồi khó gặp đối phương.
Chớp mắt qua ba ngày, có mấy Kiếm Vương đã tìm được truyền thừa thích hợp, bắt đầu nhận truyền thừa.
Thật ra trong nhiều pho tượng chưa chắc chỉ có một truyền thừa thích hợp, có khi tìm truyền thừa sau còn tốt hơn nữa. Nhưng một số Kiếm Vương không kịp đợi, vừa tìm thấy truyền thừa thích hợp thì nhắm mắt nhắm mũi nhận ngay. Với bọn họ miễn có truyền thừa thích hợp là mừng rồi.
Dù sao truyền thừa trong địa cung truyền thừa ít nhất là cường giả Thánh cấp để lại, không kém.
Đến ngày thứ sáu cuối cùng Sở Mộ tìm ra truyền thừa thích hợp.
Pho tượng trước mặt tỏa ra hơi thở khiến Sở Mộ rung động, làm Thần Hoang kiếm nguyên trong đan điền của hắn dâng trào.
Hơi thở hoang vu lượn lờ quanh pho tượng. Bức tượng chắp hai tay sau lưng ngước nhìn trời như trung tâm mặt đất, chúa tể thế giới, lấy y làm chủ, tất cả đều hoang vu.
Nhìn pho tượng này, cảm nhận dao động hơi thở xung quanh nó, mắt Sở Mộ lộ tia kích động.
Sở Mộ chắc chắn đây là truyền thừa thích hợp với hắn, cực kỳ hợp ý. Sở Mộ không do dự nữa, hắn chọn truyền thừa này.
Sở Mộ thả lực lượng thần niệm ra trong khoảnh khắc bao phủ pho tượng, hắn nhìn chăm chú, cảm giác thế giới trước mắt mình nhanh chóng biến đổi, thương hải tang điền, thiên địa đổi thay.
Phong vân biến huyễn, sóng lên sóng xuống, hoa nở hoa tàn, khô khốc luân phiên...
Mặt đất thay đổi, khe hở nứt ra nước biển chảy ngược, hồ nước thành hình. Đất va chạm, núi nhô lên hóa thành núi cao thẳng lên trời, sừng sững dưới đất.
Trên đất đai mênh mông xuất hiện một bóng người, người đó đứng sừng sững như tuyên cổ trường tồn, không thể xóa nhòa.
Chỗ bóng người đứng là trung tâm mặt đất.
Thân hình run nhẹ, hơi thở thê lương khó tả toát ra, khuếch tán. Trong khoảnh khắc như bão tố xâm nhập, mặt đất lấy thân hình kia làm trung tâm dao động sóng gợn lan tràn, nhưng nhìn kỹ thì những sóng gợn không lan tỏa mà từ bốn phương tám hướng tụ về.
Từng vòng sóng gợn vô cùng tận từ mặt đất mênh mông bao la tụ về, từ dưới hai chân rót và thân thể người kia. Người đó phát ra hơi thở không ngừng tăng mạnh, cứ lên cao cao mãi, càng lúc càng mạnh mẽ như có thể đánh nát khung trời.
Núi cao phía xa dần sụp đổ, dường như mất đi lực lượng.
Tinh không mênh mông, đại kiếm phong hào bay chậm rãi, thân hạm lạnh như băng, tĩnh mịch và trơn bóng như làn nước.
Hơn mười Kiếm Vương tập hợp trong chiến bộ, khí tức trên người cô đọng giống như trải qua vô số khói lửa cùng chiến hỏa, sắc mặt mỗi người nghiêm túc và kiên định, đôi mắt sáng ngời.
- Hảo hảo hảo!
Ba chữ tốt liên tiếp từ trong bộ trưởng chiến bộ Duẫn Phong truyền ra, trên mặt hắn mang theo vui vẻ và kích động từ nội tâm.
Đôi mắt lợi hại giống như có thể nhìn thấy tất cả, ánh mắt đỏa qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Sở Mộ, nhìn kỹ xem, Duẫn Phong không ngừng gật đầu, bộ dạng hết sức hài lòng.
Hơn mười người chính là thành viên chiến bộ của đại phong kiếm hào còn sống trong thí luyện giới.
Không thể không nói, thí luyện giới đúng là rất nguy hiểm, lúc tiến vào thí luyện giới, chiến bộ có hơn trăm người tham gia, hiện tại chỉ có năm sáu mươi người quay về, có thể nói tỉ lệ tử vong là một nửa.
Đội viên chiến đội thứ tám đi mười người, chỉ có bảy người quay về.
Rất không may, đội phó Hoa Diệp không trở lại, Lâm Khải là Kiếm Vương thất tinh lại còn sống trở về, hơn nữa tu vi tăng tiến và đột phá trở thành Kiếm Vương bát tinh, nhưng mà Sở Mộ không gặp hắn trong thành Thiết Huyết, nghĩ đến Lâm Khải còn chưa tiến vòa thành Thiết Huyết, mà là đang hành tẩu bên ngoài thành Thiết Huyết.
Hơn hai trăm người tiến vào thí luyện giới nhưng chỉ hơn một trăm người quay về, tối thiểu có một trăm người ở lại bên trong, đây là một việc làm cho người ta khổ sở, nhưng người còn sống trở lại đều có tinh khí thần khác với ngày xưa, tu vi tăng lên mạnh hơn nữa, đây là chuyện đáng mừng.
Những Kiếm Vương còn sống quay về này, chỉ cần tiếp tục tu luyện sẽ có tiền đồ bừng sáng, chuyến lịch lãm rèn luyện trong thí luyện giới lịch chính là tài phú quý giá nhất trong cuộc đời tu luyện của bọn họ.
...
Trở về gian phòng của mình, Sở Mộ tiến vào phòng nghỉ và nằm trên giường.
Đi tới thí luyện giới một chuyến, gặp nhiều việc khẩn trương bên trong, cơ bản không có thời gian gì, có thể buông lỏng và nghỉ ngơi một chút, hiện tại quay về, lúc về phòng của mình, trong hoàn cảnh an toàn, Sở Mộ cũng thả lỏng một hơi.
Tu luyện chi đạo chú ý có chặt có độ, nếu quá căng thẳng trong thời gian dài sẽ tạo thành hiện tượng không tốt cho tu hành.
Nằm xuống giường, hắn không muốn suy nghĩ cái gì cả, cứ yên lặng chìm vào trong giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.