Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 187: Sinh tử một đường. Liên thủ chém Hóa khí (2)




Trong đôi mắt người bịt mặt áo xám hiện lên vẻ trầm thấp, một kiếm đánh tan kiếm khí tập kích tới, có thể tưởng tượng được lúc này trong lòng hắn khó coi thế nào, đồng thời cũng hoảng sợ ra sao. Vốn hắn cho là đã giết chết Sở Mộ, nhưng mà không ngờ tiểu tử này còn chưa chết, còn định thừa cơ tập kích hắn.
Người bịt mặt áo xám vừa tức giận vừa sợ hãi, đồng thời còn có chút kiêng kỵ. Một Kiếm giả thập đoạn sơ kỳ bị tiên thiên kiếm khí của cao thủ Hóa Khí cảnh chính diện đánh trúng không những không có chết mà còn dư lực phản kích, chuyện này hắn chưa từng nghe nói qua a.
Sát ý tăng vọt tràn ngập lồng ngực, cơ hồ muốn nổ tung. Người bịt mặt áo xám xuất kiếm, tiên thiên kiếm khí đáng sợ lần nữa đánh ra. Sở Mộ đem ba thành Phong chi ý cảnh triệt để phát huy ra, dung nhập vào trong thân pháp Phong Trung du, thân thể cơ hồ bay lên, giống như là cành liễu trong gió lắc lư bất định, tránh đi tiên thiên kiếm khí của người bị mặt áo xám công kích.
Ống tay áo của người bịt mặt áo xám vung lên, thân thể lăng không bay vọt, giống như nhảy lên chín tầng mây, từ trên cao nhìn xuống dưới, đôi mắt hẹp kia bắn ra sát cơ đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ dưới mặt đất. Thân thể khẽ chuyển động, ống tay áo huy động, thôi động khí lưu mạnh mẽ, phát ra tiếng sấm sét nặng nề, thân thể chúi xuống đánh ra một kiếm. Một kiếm này giống như mũi tên, xé rách hư không mang theo màu đỏ rực giống như cầu vồng bắn về phía Sở Mộ.
Khí tức hỏa diễm nóng bỏng, đáng sợ tới cực điểm áp bách tới. Nhiệt độ không khí bốn phía lần nữa tăng lên, toàn thân nóng bỏng làm cho Sở Mộ cơ hồ hít thở không thông. Toàn thân giống như bị trói buộc, áp bách khó có thể nhúc nhích. Sắc mặt Sở Mộ đại biến, một kiếm như vậy quá mạnh mẽ, không có cách nào ngăn cản.
Không hề do dự, Sở Mộ tập trung toàn bộ tinh thần, ngoại kiếm khí trong vòng phạm vi bảy thước bên ngoài đều được điều động. Sở Mộ chỉ cảm thấy đầu mình cơ hồ như muốn nổ ra, áp lực bốn phía trở nên rời rạc, ngoại kiếm khí trong vòng bảy thước bên ngoài ngưng tụ, áp súc trở thành một đạo quang mang giống như trăng tàn, bắn lên trên cao, bắn thẳng về phía người bịt mặt áo xám.
Miệng quát lạnh lẽo một tiếng, người bịt mặt áo xám vung tay chém ra một kiếm, tiên thiên kiếm khí hỏa hệ ngưng tụ trên ngụy kiếm khí, một kiếm trực tiếp đánh nát kiếm khí của Sở Mộ. Mà Sở Mộ thì nhân cơ hội này thi triển thân pháp nhanh chóng rời xa.
Hiện tại hắn vô cùng rõ ràng một điểm, coi như là tạo nghệ kiếm thuật của hắn hơn xa đối phương, nhưng mà trước mặt chênh lệch tu vi kiếm khí như vậy, hắn còn xa không phải là đối thủ của đối phương. Một khi tới gần, đối với hắn sẽ vô cùng bất lợi, chỉ có kéo giãn khoảng cách với đối phương, lại tìm kiếm thời cơ thích hợp thúc dục một đạo tiên thiên kiếm khí thi triển Kim PHong liệt không, mới có thể chém giết được đối phương.
Đây là cơ hội duy nhất, phải nắm chắc, nếu không một khi thất bại, Sở Mộ sẽ không có cơ hội lật bàn, coi như là muốn chạy trốn cũng rất khó khăn. Coi như thân pháp của hắn cao minh hơn đối phương, nhưng mà dưới chênh lệch tu vi quá lớn, cái này cũng bị san bằng, thậm chí là bị siêu việt.
Tiêu Thiên phong vẫn nằm trên mặt đất không có nhúc nhích, trực giác của Sở Mộ nói cho hắn biết, Tiêu Thiên phong có lẽ không khinh địch mà bị giết chết như vậy a.
Người bịt mặt áo xám kia lăng không bay vọt, một kiếm bắn thẳng về phía trước, sóng nhiệt cuồn cuộn mãnh liệt kéo tới, giống như thề phải khiến cho Sở Mộ hóa thành tro tàn vậy.
Sở Mộ nhanh chóng lui về phía sau, người bịt mặt áo xám nhanh chóng đuổi theo, giống như là một vì sao rơi xuống mặt đất, đưa lưng về phía Tiêu Thiên phong. Lúc này lực chú ý của hắn toàn bộ đều đặt trên người Sở Mộ, trong lòng cũng chỉ có vẻn vẹn một ý niệm, đó là giết chết Sở Mộ.
Nhưng mà lúc này ngón tay trái của Tiêu Thiên phong khẽ động, một thân khí tức nội liễm, trên ngón trỏ bàn tay trái có một đạo quang mang màu vàng hội tụ. Tay phải cầm kiếm chống thân thể đứng dậy, ngón trỏ bàn tay trái điểm vào trên thân ngụy kiếm khí. Kiếm khí nhanh chóng kéo về phía mũi kiếm, những nơi kiếm khí đi qua, cả thanh kiếm giống như sống lại, có quang mang màu vàng lập lòe.
Trong nháy mắt, thân thể Tiêu Thiên phong giống như mang theo sự sắc bén trong nháy mắt phá nát vẻ chật vật trước đó, miệng khẽ quát lên một tiếng. Một kiếm vung lên, một đạo kiếm quang phun ra nuốt vào, thân thể giống như cùng kiếm trong tay hợp lại thành một, mũi nhọn sắc bén cơ hồ muốn xé rách mây xanh.
- Thiên Phong tuyệt sát.
Trong nháy mắt người bịt mặt áo xám liền cảm giác được sau lưng có một đạo công kích sắc bén và lạnh lẽo ập tới, sắc mặt hắn đại biến, hai mắt tràn ngập kinh hãi, vội vàng quay người lại, một kiếm bổ về phía Tiêu Thiên phong.
Khí thế của Tiêu Thiên phong hung hãn, đem hết toàn lực thi triển chiêu tuyệt sát trong truyền thừa vô tận kiếm đạo, uy lực vô cùng khủng bố, ngay cả cao thủ nhập môn Hóa Khí cảnh như người bịt mặt áo xám này trong nháy mắt cũng cảm thấy lo lắng.
Kiếm quang màu vàng nhạt xé rách hư không, cùng với ngụy kiếm khí của người bịt mặt áo xám va chạm, thanh âm chói tai tới cưc điểm quanh quẩn trong phạm vi vài trăm thước. Những nơi kiếm khí đi qua, không khí liên tục bị nghiền nát, tính cả cỏ xanh dưới mặt đất cũng nhanh chóng hóa thành bột phấn, giống như bị kiếm khí vô hình diệt sát.
Dưới lực lượng khổng lồ xâm nhập, người bịt mặt áo xám chỉ cảm thấy có một đạo lực lượng sắc bén xuyên thấu qua ngụy kiếm khí bắn thẳng tới, làm cho hắn kinh ngạc, đồng thời cũng vội vàng thúc dục tiên thiên kiếm khí ngăn cản. Kiếm quang màu vàng nhạt nghiền nát tựa như pháo hoa bắn tứ tung, vô cùng hoa lệ, vô cùng chói mặt, một đạo thân ảnh lập tức bay ngược về phía sau, có một ngụm máu tươi xuất hiện trên trời cao.
- Giết.
Tiêu Thiên phong rống to một tiếng, khóe miệng có máu tươi chảy ra, thanh âm quanh quẩn, cả người không nằm trong sự khống chế của bản thân mà bay ngược ra phía sau.
Trong mắt Sở Mộ có tinh mang lóe lên, đây là cơ hội tốt nhất, một đạo tiên thiên kiếm khí trong đan điền hắn lập tức được điều động, kinh mạch vận chuyển, làm cho kinh mạch Sở Mộ truyền ra từng đợt đau đớn. Cố nén loại cảm giác đau đớn này, nhanh chóng đem đạo tiên thiên kiếm khí này vận chuyển tới cánh tay rồi lan tràn tới ngụy Thanh Phong kiếm.
Kiếm khí màu trắng nhàn nhạt cùng với kiếm khí màu vàng nhạt xen kẽ vào nhau, một kiếm giơ lên cao rồi chém uống, chỉ thấy một đạo quang mang giống như mũi tên chém vào trong hư không rồi biến mất không thấy gì nữa. Người bịt mặt áo xám sau khi xua tan lực lượng sắc bén Thiên Phong tuyệt sát của Tiêu Thiên phong lúc này không tự chủ được mà run lên, tiên thiên kiếm khí hộ thể bên ngoài giống như bị cắt thành hai nửa, tiêu tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.