Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 181: Tiên thiên kiếm khí. Người kiếm viện tới (1)




- Mười ba thức của Kim phong kiếm thuật đã chính thức đại thành, mà sát chiêu cao giai cuối cùng trải qua nửa tháng khổ luyện cho tới lúc này cũng có thể đại thành a.
Lúc Sở Mộ lầm bầm nói, thanh âm cũng ẩn chứa phong mang kinh người.
Trong đầu hiện lên đủ loại yếu lĩnh và áo nghĩa của sát chiêu Kim phong liệt không, tay Sở Mộ cũng động theo, kiếm khí toàn thân bắt đầu khởi động, lan tràn tới cánh tay, rót vào trong ngụy Thanh Phong kiếm.
Có các thức đại thành làm cơ sở, hơn nữa lại thêm ngộ tính vô cùng cường hãn và quá trình nhiều lần thi triển trong vòng nửa tháng qua, lần này tu luyện cũng không có gặp chướng ngại gì.
Trong lòng có cảm giác kỳ lạ gì đó tự nhiên sinh ra. Vô số ý thức, Sở Mộ lập tức đem nửa thành Kim chi ý cảnh đã tìm hiểu được trước đó dung nhập vào bên trong, trên ngụy Thanh Phong kiếm không ngờ lại xuất hiện một sợi tơ màu vàng nhạt nhanh chóng di chuyển, quấn quanh, sắc bén tới kinh người.
- Kim Phong liệt không.
Trong lòng như có một thanh âm sắc bén vang lên, giống như xuyên thủng qua hư không, Sở Mộ kéo lê một kiếm, kiếm này cũng không nhanh, cũng không chậm, nhìn qua tương đối bình thường, nhưng mà sợi tơ màu vàng nhạt bên trên giống như trong nháy mắt này cũng cô đọng, hóa thành một đạo kiếm khí tinh tế màu vàng nhạt, giống như xé rách hư không chui vào bên trong rồi biến mất không thấy gì nữa.
Trong không khí truyền tới cảm giác sắc bén vô cùng quỷ dị, Sở Mộ bảo trì động tác chém ra một kiếm, tinh mang sắc bén trong mắt bắn ra, không gì cản nổi. Cách đó mười lăm thước có một khối đá cao hơn người đột nhiên trên bề mặt xuất hiện vết nứt rõ ràng, chậm rãi kéo xuống bên dưới, phanh một tiếng, đổ xuống mặt đất phát ra tiếng vang cực lớn.
Chỗ cự thạch này nứt vỡ bóng loáng như là một tấm gương đã qua gia công, hiện lên vẻ sắc bén tới lạnh lẽo.
Trong lúc đó Sở Mộ cảm giác ý thức mình dường như xảy ra biến hóa gì đó, trong nháy mắt đủ loại tinh túy kim hệ hiện lên, sinh ra sự lĩnh ngộ. Không ngờ sau khi hắn luyện thành sát chiêu kiếm thuật cao giai là Kim Phong liệt không của Kim Phong kiếm thuật, lĩnh ngộ về kim chi ý cảnh cũng đạt tới một thành.
Tiện tay đâm ra một kiếm, quang mang màu vàng nhạt cô đọng như một cái kim châm, bắn thẳng về phía trước đâm rách hư không, lưu lại một dấu vết ở giữa không khí, mãi một lúc lâu không tiêu tán.
Ầm vang một tiếng, thu kiếm vào vỏ, lúc này tinh mang trong mắt Sở Mộ mới chậm rãi nội liễm. Hai mắt trở nên bình thản, phi thân nhảy lên, đáp xuống bên cạnh khối cự thạch bị chém đôi, cẩn thận nhìn qua chỗ bị chém. Hơn nữa hắn còn duỗi một đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng lướt qua chỗ bị chém bóng loáng như mặt gương, lờ mờ có thể cảm nhận được phong mang kinh người lưu lại trong đó.
- Uy lực của Kim phong thập tam thức so với kiếm thuật kim hệ cao giai bình thường lực lượng càng thêm ngưng tụ, uy lực cũng càng thêm cường đại hơn. Uy lực sát chiêu Kim Phong liệt thiên càng thập phần đáng sợ, một khi thi triển giống như là chui vào trong hư khong, làm cho người ta khó lòng cảm thấy, lại dung nhập Kim Chi ý cảnh, uy lực kia vừa rồi lại lần nữa tăng lên không ít.
Thu ngón tay lại, mắt Sở Mộ vô cùng thâm thúy, âm thầm nói:
- Ngày sau, Kim phong liệt thiên này sẽ là sát chiêu mạnh nhất dưới Phong chi tương đơn giản hóa. Phải đem Kim Phong kiếm thuật luyện tới viên mãn, cũng không phải là chuyện đơn giản. Sau này trọng điểm tu luyện phải thay đổi, dùng kiếm thuật vân hệ và song kiếm thuật làm chủ, những kiếm thuật khác làm phụ trợ, cùng tiến bộ, tu vi kiếm khí cũng không thể nào rớt xuống được.
Nghĩ tới tu vi kiếm khí, Sở Mộ lập tức nghĩ tới thiên phú tu luyện, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Hắn đã thử kiểm tra qua, hiện tại thiên phú tu luyện của hắn là thất phẩm, cũng có thể nói là sau khi phục dụng Thanh Lan thánh quả cùng với nghiền nát sừng Khô Mộc giác mãng, khiến cho thiên phú hắn trọn vẹn từ cửu phẩm tăng lên thất phẩm.
Thiên phú tu luyện thất phẩm quả nhiên vượt qua thiên phú tu luyện cửu phẩm. Dựa theo hiệu suất tu luyện trong hai tháng vừa qua và trước đó của Sở Mộ, hắn đã tính toán ra được số liệu đại khái, chừng bốn lần.
Đúng vậy, tốc độ tu luyện của thiên phú tu luyện bát phẩm gấp đôi thiên phú tu luyện cửu phẩm, đồng thời tốc độ tu luyện của thất phẩm sẽ gấp đôi bát phẩm. Cũng chính là bốn lần cử phẩm. Cũng có ý nghĩa, hiệu quả khi tu luyện một đại chu thiên của thiên phú tu luyện thất phẩm chẳng khác nào bằng bốn đại chu thiên của một đệ tử thiên phú tu luyện cửu phẩm.
Mà bản thân Sở Mộ đủ khả năng vận chuyển mấy chục đại chu thiên, vốn đã gấp ba Kiếm giả bình thường. Dưới tình huống bình thường, Kiếm giả có thể vận chuyển mười đại chu thiên, mà Sở Mộ có thể vận chuyển ba mươi đại chu thiên, cho nên trong vòng hai tháng ngắn ngủi, tu vi kiếm khí của hắn đã gần tới thập đoạn trung kỳ.
Tốc độ tu luyện như vậy hoàn toàn vượt qua đám người Lý Dật, mặt khác, cũng bởi vì Sở Mộ sử dụng linh thạch hạ phẩm tu luyện, thượng nguyên kiếm khí quyết của hắn đã tu luyện tới tầng thứ sáu đỉnh phong, chênh lệch một bước là có thể đủ đột phá tới tầng bảy, đến lúc đó có thể cô đọng ra một đạo tiên thiên kiếm khí mà hắn mơ ước.
Sở Mộ đã từng chứng kiến uy lực của tiên thiên kiếm khí, đối với thứ này hắn hâm mộ không thôi. Vừa nghĩ tới chuyện mình rất nhanh cũng có thể nắm giữ một đạo tiên thiên kiếm khí, trong lòng hắn khó tránh khỏi có vài phần kích động.
...
Nhoáng một cái, lại mười ngày trôi qua.
Sở Mộ mỗi ngày đều tay cầm linh thạch hạp hẩm tu luyện kiếm khí quyết, lại tới kiếm đài tu luyện các loại kiếm thuật, ngẫu nhiên lại cùng với đám người Lý Dật giao thủ, đấu kiếm. Thậm chí còn sử dụng song kiếm nhập môn lấy một địch ba đối kháng với Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo, cho dù cộng thêm Tạ Xuân Lôi hắn vẫn hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Song kiếm thuật nhập môn sẽ không hạn chế thực lực bản thân, cũng không có tăng phúc, chỉ có đạt tới tiểu thành thì mới có thể tăng phúc thực lực bản thân, tối thiểu là ba thành. Nhưng mà bởi vì thiếu đi lĩnh ngộ áo nghĩa bên trong cho nên Sở Mộ thủy chung khó có thể có chút thành tựu, nhưng mà cho dù chỉ là nhập môn cũng khiến cho ba người Lý Dật sợ hãi, thán phục không thôi.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, bọn họ đều thử một chút, hai tay cầm hai kiếm thi triển kiếm thuật. Kết quả lại khiến cho bọn họ bó tay bó chân, không chỉ không thi triển kiếm thuật bình thường ra được, ngay cả làm ra động tác bình thường cũng khó trôi chảy tự nhiên. Tất cả đều có chút khó khăn, cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí tốc độ nhanh hơn còn thiếu chút nữa làm cho bản thân bị thương.
Bọn họ cũng chỉ muốn thử một chút, quan tọng là vẫn chăm chú vào việc tu luyện kiếm thuật ban đầu của mình, cũng không dám hy vọng xa vời gì nhiều.
Ngày thứ mười một, Sở Mộ dậy sớm hơn thường này. Lúc này mùa đông đã bắt đầu đi qua, thời tiết cũng không còn lạnh lẽo nữa, nhưng mà vẫn làm cho người khác cảm thấy rét lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.