Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1688: Kiếm của Sở Mộ (Thượng)




Đã nói đến mức này rồi dù Hạ Tử Uy bực mình nhưng không phàn nàn được gì, thật ra chủ yếu nhất là gã cảm thấy mất mặt.
Sở Mộ chậm rãi nói:
- Nếu vậy thì ta chấp nhận khiêu chiến.
Hạ Tử Uy khuyên nhủ:
- Sở huynh, khiêu chiến này không dễ...
- Sở huynh đệ là rồng trong cõi người, không chừng có thể vượt qua khiêu chiến.
Mắt Hoa chưởng quầy sáng rực nói:
- Mời Sở huynh đệ, Hạ thiếu gia đi theo ta, để ta sắp xếp.
Sở Mộ nói:
- Đi đi Hạ huynh, nếu ta khiêu chiến thất bại thì lại làm phiền huynh.
Hạ Tử Uy bất đắc dĩ đành đồng ý theo Hoa chưởng quầy lên lầu.
Lên từng tầng, ba người đến tầng thứ bốn. trong tầng bốn không có nhiều người, không tính ba người nhóm Sở Mộ thì còn hai người khác, đều là Kiếm Vương cấp thấp, trông hơi trẻ tuổi, dao động hơi thở khiến hắn biết tu vi của họ là Tạo Hóa tam trọng thiên.
Một người khi thấy Hạ Tử Uy thì mắt sáng rực từ từ đứng dậy, cười tủm tỉm bước tới gần. Hạ Tử Uy thấy đối phương thì sửng sốt sau đó mắt lóe tia tức giận.
Sở Mộ nhìn rõ sắc mặt hai người hơi thay đổi, hắn biết giữa Hạ Tử Uy và người này có chút mâu thuẫn.
- Hạ Tử Uy, ta còn tưởng ngươi đã chết, không ngờ sống dai thật.
Sở Mộ nghe đối phương nói câu đó càng chắc chắn.
- Lữ Phi Vân, ngươi còn sống khỏe thì sao ta chết được, muốn chết nên là ngươi đi trước.
Hạ Tử Uy đốp lại:
- Nói thật là một thời gian không gặp miệng của ngươi vẫn thúi không thể ngửi.
Lữ Phi Vân tức giận quát, sát ý sắc bén:
- Họ Hạ, muốn chết phải không!?
Hoa chưởng quầy mở miệng nói:
- Hạ thiếu gia, Lữ thiếu gia, nếu hai vị có ân oán mời ra bên ngoài giải quyết.
Nơi này là Đông Hoa lâu chứ không phải chỗ đánh lộn.
Lữ Phi Vân hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Họ Hạ, lần này tạm tha cho ngươi.
Lữ Phi Vân liếc hướng Sở Mộ, nhếch mép khinh miệt:
- Kiếm Vương nhị tinh? Họ Hạ, phẩm vị quen bằng hữu của ngươi chẳng những không lên cao còn giảm thấp, ta đã sai khi xem ngươi là đối thủ của ta.
Lữ Phi Vân nói xong chép miệng than thở, dường như thấy tiếc nuối và hối hận vì xem Hạ Tử Uy là đối thủ.
Hạ Tử Uy đã bình tĩnh lại:
- Ánh mắt ta quen bằng hữu thế nào không đến lượt ngươi bình phán!
Hạ Tử Uy liếc Kiếm Vương tam tinh khác, không buông lời công kích như Lữ Phi Vân đã làm.
Hạ Tử Uy hỏi Hoa chưởng quầy:
- Hoa chưởng quầy, khi nào bắt đầu việc khiêu chiến của Sở huynh?
Hoa chưởng quầy cười tủm tỉm chắp tay nói:
- Mấy vị chờ giây lát, ta đi sắp xếp ngay.
Hoa chưởng quầy quay người đi.
Lữ Phi Vân trợn mắt như thấy việc ly kỳ biết bao:
- Khiêu chiến? Họ Hạ, bằng hữu Kiếm Vương nhị tinh của ngươi muốn khiêu chiến tầng thứ năm sao?
Lữ Phi Vân nhìn Sở Mộ từ trên xuống dưới:
- Chậc chậc, Chúc huynh, Kiếm Vương nhị tinh này tu vi không giỏi gì nhưng rất có gan.
Kiếm Vương tam tinh luôn ngồi trên ghế, chân mày đầy ngạo khí thản nhiên nói:
- Đúng là rất gan dạ.
Kiếm Vương tam tinh chỉ liếc Sở Mộ một cái, ánh mắt không thèm để hắn vào trong mắt.
Cảm giác bị người coi thường không dễ chịu, nhưng Sở Mộ như không nghe thấy, hắn không để ý.
Trên thế giới này có nhiều người có thiên phú, cũng có nhiều kẻ kiêu ngạo. Nếu bị người kiêu ngạo nào xem thường cũng tức giận phản bác thì chỉ thêm phiền.
Hạ Tử Uy liếc qua Sở Mộ, thấy hắn biểu hiện rất bình tĩnh thì gã cười hỏi:
- Không biết vị Chúc huynh này là thần thánh phương nào?
Lữ Phi Vân tỏ vẻ kiêu ngạo nói, như đó là chuyện gì ghê gớm:
- Chúc huynh là đệ tử của tân vương thứ hai Thanh Long cung, đại tông đệ nhất Đông Long đại vực.
Nhân tộc thế giới Thái Cổ có bốn cương vực, Đông Long, Tây Hổ, Nam Tước, Bắc Võ. Trong đó thực lực tổng hợp của Đông Long đại vực lớn nhất, tuy diện tích đất đai không bằng Hỗn Loạn đại vực nhưng thực lực chỉ thua một chút.
Tây Hổ đại vực có năm thế lực lớn, Đông Long đại vực thì một nhà đứng đầu, đó là Thanh Long cung. Có câu một cung hai tông ba giáo, Thanh Long cung là một cung, thế lực mạnh nhất Đông Long đại vực.
Đệ tử Thanh Long cung có chia đẳng cấp, đệ tử Kiếm Vương tự xưng là đệ tử cấp vương.
Cái gọi là đệ tử tân vương tức là đệ tử cấp vương mới thăng lên, bình thường chỉ là Kiếm Vương cấp thấp, tức là từ nhất tinh đến tam tinh.
Thanh Long cung là tông lớn số một Đông Long đại vực, có rất nhiều đệ tử, nhiều hơn xa Phi Thiên các, trong đó đệ tử cấp vương ít nhất hơn Phi Thiên các gấp mười lần, mấy chục lần. Kiếm Vương cấp thấp có cỡ mấy ngàn người.
Có thể nổi bật trong mấy ngàn Kiếm Vương cấp thấp trở thành người thứ hai không chỉ thiên phú giỏi còn thực lực phi phàm, kỹ xảo chiến đấu tinh tế.
Tóm lại họ chúc không thể khinh thường.
Hạ Tử Uy nghe xong rất ngạc nhiên.
Hỗn Loạn đại vực đúng là mạnh hơn Đông Long đại vực, nhưng đó là thực lực tổng thể. Nếu tính thế lực đơn thì Thanh Long cung chỉ yếu hơn Chân Long hoàng triều của Hỗn Loạn đại vực, còn những thế lực nhân tộc khác Thanh Long cung không thua.
Thế lực gia tộc nhỏ chỉ tính trong Hỗn Loạn đại vực như Hạ thị, lữ thị càng không có cửa với tới.
Hạ Tử Uy truyền âm với Sở Mộ:
- Sở huynh, theo ta thấy huynh cùng ta đi gia tộc một chuyến, để ta chiêu đãi một phen. Việc nguyên dịch để ta lo cho.
Sở Mộ truyền âm hỏi:
- Ý của Hạ huynh là sao?
Hạ Tử Uy nhanh chóng giải thích rằng:
- Sở huynh chưa biết quy định khiêu chiến của Đông Hoa lâu. Đông Hoa lâu chỉ xếp một trận khiêu chiến, phái một Kiếm Vương tứ tinh ra. Nếu Kiếm Giả khiêu chiến nhiều hơn một người thì để người khiêu chiến tự phân thắng thua trước, người thắng cuối cùng sẽ khiêu chiến với Kiếm Vương tứ tinh Đông Hoa lâu phái ra. Nếu đấu với Kiếm Vương tứ tinh mà không thua xem như vượt qua khiêu chiến.
Sở Mộ đã hiểu nỗi lo của Hạ Tử Uy.
Họ chúc là đệ tử tân vương thứ hai Thanh Long cung đại tông số một Đông Long đại vực thì thực lực rất mạnh, tu vi cao hơn Sở Mộ một trọng thiên. Hạ Tử Uy sợ Sở Mộ thua dưới kiếm họ Chúc, xem tình huống trước mắt nếu hắn thua sẽ bị Lữ Phi Vân móc mỉa.
Sở Mộ mỉm cười nói:
- Hạ huynh yên tâm.
Có lẽ họ chúc lợi hại nhưng Sở Mộ không cho rằng gã có thể đánh bại hắn, điều duy nhất làm hắn hứng thú là Đông Hoa lâu sắp xếp Kiếm Vương tứ tinh.
Lữ Phi Vân nhìn sắc mặt Hạ Tử Uy liền biết manh mối, cười nhạo hỏi:
- Hạ Tử Uy, ngươi đang lo bằng hữu của ngươi thua dưới kiếm của chúc huynh sao?
Kiếm Vương họ Chúc chậm rãi nói:
- Ta sẽ nương kiếm.
Hạ Tử Uy bất đắc dĩ nói:
- Nếu Sở huynh đã quyết định vậy thì ở lại đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.