Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1681: Tự tìm đường chết




Năm trăm Chân Nguyên quả thượng phẩm về giá trị hơn năm trăm trái Chân Nguyên quả hạ phẩm. Có hai trăm bảy mươi ba trái Chân Nguyên quả cực phẩm, năng lượng ẩn chứa trong một trái đột phá với tinh luyện chiết xuất năng lượng từ một trăm trái Chân Nguyên quả thượng phẩm.
Tức là hai trăm bảy mươi ba trái Chân Nguyên quả cực phẩm ít nhất bằng hai vạn bảy ngàn ba trăm trái Chân Nguyên quả thượng phẩm, và bao nhiêu trái Chân Nguyên quả hạ phẩm?
Không cần tính, Chân Nguyên quả hạ phẩm tòan bộ Chân Nguyên bí cảnh cộng lại vẫn thiếu nhều.
Sở Mộ sẽ không đổi Chân Nguyên quả cực phẩm thành Chân Nguyên quả hạ phẩm, hắn chưa ngu.
Trước mắt năm trăm Chân Nguyên quả thượng phẩm, hai trăm bảy mươi ba trái Chân Nguyên quả cực phẩm đành cất chứa, chờ khi hắn đột phá đến Tạo Hóa tứ trọng thiên thì mới dùng Chân Nguyên quả thượng phẩm tăng kiếm nguyên, nâng cấp tu vi.
Giây sau Sở Mộ thở dài thườn thợt, tuy được nhiều ích lợi nhưng trước mắt chưa thể chuyển thành hàng thật, đó là chuẩn bị cho sau này, hắn đã phải trả giá cực kỳ đắt.
Tam cung chủ Thiên Hoang địa cung để lại ba Thiên Hoang kiếm ý cho Sở Mộ đã bị dùng hết hai cái, bây giờ còn lại một. Đó là Thiên Hoang kiếm ý có thể ngăn cản một kích dốc hết sức của Kiếm Thánh cấp thấp, còn uy hiếp được mạng sống Kiếm Thánh.
Lòng có nhỏ máu cũng không thể cứu vãn, trong tình huống đó còn giấu dốt thì chỉ có nước bị Kiếm Khí Chi Linh đế hoàng giết.
Tóm lại Sở Mộ có thu hoạch rất lớn, trừ Chân Nguyên quả ra còn thu hoạch được nhiều Nguyên Tinh, tiếc rằng Cuồng Đình thánh kiếm hạ phẩm bị hỏng.
Sở Mộ lấy lại tinh thần, báo cho Bá Vương một tiếng rồi bay lên trời. Tuy Chân Nguyên đại điện đã đóng nhưng Chân Nguyên bí cảnh chưa đóng, vẫn có thể tiếp tục thăm dò tìm nhiều Chân Nguyên quả hơn, dù là hạ phẩm cũng được.
Sở Mộ bay, bay mãi, bỗng cảm thấy dường như mình đã bỏ sót cái gì.
Sở Mộ ngừng lại suy tư. Bá Vương dừng bay, nhìn Sở Mộ.
Sở Mộ cau mày lẩm bẩm:
- Là gì vậy ta.
Một lúc lâu sau Sở Mộ giật mình nhớ ra mình bỏ sót một việc, đó là hiện giờ hắn vẫn thi triển Thần Hoang kiếm quyết, kiếm nguyên trong người vẫn là Thần Hoang kiếm nguyên.
Sở Mộ kinh ngạc kêu lên:
- Không cảm giác Thần Hoang kiếm nguyên tiêu hao!
Thần Hoang kiếm quyết là một bí pháp cường đại, nó có hai tác dụng phụ. Một là lượng kiếm nguyên giảm bớt nhiều, không cách nào kéo dài, thứ hai là tiêu hao, dù không sử dụng cũng liên tục tiêu hao, có thể cảm giác rõ ràng được.
Từ xưa đến nay Sở Mộ sử dụng nhiều lần, cảm giác Thần Hoang kiếm nguyên không ngừng tiêu hao rất quen thuộc với hắn.
Nhưng mới nãy Sở Mộ không cảm giác nguy hiểm bị tiêu hao, không một chút nào, như thể không vận dụng Thần Hoang kiếm quyết. Lúc ngự không bay đi càng dựa vào lực lượng thần niệm nhiều hơn, hiểu biết và nắm giữ thiên địa sẽ tiêu hao một phần lực lượng kiếm nguyên, là loại tiêu hao bình thường.
Đầu Sở Mộ đầy dấu chấm hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Xảy ra biến cố gì?
Trong trạng thái Thần Hoang kiếm quyết vậy mà kiếm nguyên không tiêu hao nhiều như lúc trước thi triển bí pháp, như thể Sở Mộ tu luyện công pháp không phải Thiên Hoang kiếm quyết mà là Thần Hoang kiếm quyết.
Không đúng, Thần Hoang kiếm quyết không phải công pháp mà là bí pháp. Sở Mộ cảm giác đầu óc của mình hơi hỗn loạn.
Loại tình huống này không xuất hiện trong Chân Nguyên đại điện, sau khi rời đi Sở Mộ mới chú ý đến, tức là biến cố nằm trong Chân Nguyên đại điện.
Sở Mộ bắt đầu suy nghĩ, hắn muốn sắp xếp rõ ràng, nghĩ kỹ lại biến đổi này bắt đầu từ khi nào. Tuy kiếm nguyên cố định là Thần Hoang kiếm nguyên, giống như Thiên Hoang kiếm nguyên sẽ không tiêu hao liên tục khiến thực lực của Sở Mộ vẫn ở đẳng cấp này, đây là chuyện rất đáng mừng nhưng hắn không biết có tác dụng phụ gì không.
Chưa biết luôn khiến người lo lắng.
Sở Mộ chìm trong suy tư, Bá Vương ở một bên yên lặng chờ đợi.
Đột nhiên trên bầu trời Chân Nguyên bí cảnh nổi gió mây chuyển động nhanh như sắp xảy ra biến đổi gì, làm Sở Mộ thức tỉnh ngước lên nhìn.
Mây trắng đầy trời như sông dài chuyển động, vô số bão tố ập đến.
Ngay sau đó Sở Mộ và Bá Vương cảm giác thân thể bị lực lượng mạnh mẽ tỏa định, chưa kịp phản ứng thì trời đất quay cuồng, thời không đảo ngược, mọi thứ biến đổi. Cuối cùng Sở Mộ, Bá Vương xuất hiện bên ngoài.
Bất giác Chân Nguyên bí cảnh đóng lại, tất cả Kiếm Vương còn sống đều bị lực lượng Chân Nguyên bí cảnh bài xích đưa ra.
Các Kiếm Vương xuất hiện ngoài Chân Nguyên bí cảnh, họ ngơ ngác nhìn nhau, chưa phản ứng lại từ biến đổi đột ngột.
Được rồi, Chân Nguyên bí cảnh khép kín lần sau mở ra là sau một trăm năm, không cần ở lại nữa, các Kiếm Vương lên đường rời đi.
Lần này bọn họ ít nhiều gì đều có thu hoạch nên định trở lại bế quan chuyển thành thực lực rồi đi ra phiêu bạt rèn luyện.
Một thanh âm ngữ điệu châm chọc ngạc nhiên cất lên:
- Sở Mộ, ngươi chưa chết?
Sở Mộ nghe hơi quen tai, hắn quay lại nhìn. Một khuôn mặt Sở Mộ rất ghét, là một trong thành viên của đội lúc trước hắn đi cùng vào Chân Nguyên bí cảnh: Lý Tuyền.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Ngươi còn sống thì sao ta chết được.
Nghe Sở Mộ nói, Lý Tuyền biến sắc mặt bốc cháy lửa giận.
Lý Tuyền như mèo bị đạp đuôi rít gào:
- Cái tên đáng chết, ngươi cho rằng dựa vào may mắn đột phá tu vi đến Tạo Hóa nhị trọng thiên trong Chân Nguyên bí cảnh là có thể chống lại ta sao?
Các Kiếm Vương bị kinh động nhìn sang, có vài người giống Sở Mộ sống sót ra khỏi Chân Nguyên đại điện. Bọn họ thấy tận mắt thực lực của Sở Mộ, cực kỳ mạnh mẽ, không giống Kiếm Vương nhị tinh nên có, Kiếm Vương tam tinh cũng không cách nào so sánh. Huống chi Sở Mộ còn dùng con bài chưa lật giết Kiếm Khí Chi Linh đế hoàng.
Bây giờ có một Kiếm Vương tam tinh quát nạt vào mặt Sở Mộ.
Trong phút chốc những Kiếm Vương có cảm giác kỳ lạ như thấy con chó dữ nhe răng trợn mắt với mãnh hổ.
Khóe môi Sở Mộ cong lên mỉa mai nói:
- Ta nhớ lúc trong Chân Nguyên bí cảnh ta từng cứu mạng ngươi một lần, tuy ta không cố ý làm.
Sở Mộ nhìn Lý Tuyền, ung dung nói:
- Con người của ngươi ngay từ đầu ta đã gai mắt, nhưng trên thế giới này không ai có thể bảo đảm khiến mọi người đều thích mình nên ta lười quan tâm ngươi. Nhưng người nhiều lần nhằm vào ta, thậm chí sau khi ta cứu mạng ngươi còn vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn. Ngay lúc đó ta đã nghĩ lần sau gặp ngươi sẽ lấy lại cái mạng ta cứu ngươi.
Lý Tuyền nổi khùng:
- Nói hưu nói vượn, huênh hoang!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.