Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 162: Khô Mộc giác mãng. Liên thủ (1)




Nghe Ngụy Hồng nói như vậy, tâm tình Sở Mộ lập tức kích động.
Dưới tình huống bình thường phục dụng linh dược, trên cơ bản có thể hấp thu được sáu bảy thành dược hiệu đã không tồi rồi. Có ba bốn thành sẽ không hấp thu được, tạo thành lãng phí. Nhưng mà nếu như lời Ngụy Hồng nói là đúng, như vậy ít nhất có thể đem dược hiệu Thanh Lan thánh quả phát huy tới tám phần, thậm chí là chín thành.
Kể từ đó, nói không chừng đối với việc làm tăng lên thiên phú tu luyện của bản thân càng thêm rõ ràng.
- Yên tâm đi, ta dùng vinh dự của Kiếm giả cam đoan trước khi chém giết Khô Mộc giác mãng, tuyệt đối sẽ không đối phó với ngươi.
Vẻ mặt Ngụy Hồng nghiêm túc:
- Sau khi chém giết Khô Mộc giác mãng, Thanh Lan thánh quả rơi vào trong tay ai, chúng ta sẽ bằng vào tất cả thủ đoạn của mình mà tranh giành, không phải ngươi không có lòng tin với bản thân mình đó chứ?
Ngụy Hồng này cuối cùng lại dùng tới phép khích tướng.
- Được, tạm thời liên thủ.
Sở Mộ nói, trong mắt Ngụy Hồng hiện lên vẻ vui mừng, hắn cho rằng Sở Mộ đã bị hắn kích động, hắn không biết Sở Mộ cũng có ý định của mình.
Thanh Lan thánh quả, Sở Mộ nhất định phải có, nhưng mà muốn đạt được Thanh Lan thánh quả, nhất định phải đối phó với Khô Mộc giác mãng. Ngay từ đầu Sở Mộ nghĩ ra Ngụy Hồng ra tay, chiến đấu với Khô Mộc giác mãng, hắn nắm lấy cơ hội hai lấy Thanh Lan thánh quả trước. Nhưng mà bây giờ nghe nói sừng của Khô Mộc giác mãng có tác dụng làm thuốc dẫn, cho nên hắn động tâm, mà Sở Mộ cảm thấy trừ phi là thi tiển Phong Chi tương bản đơn giản hóa, nếu không quả thực không làm gì được Khô Mộc giác mãng kia.
Chỉ là hắn chỉ có một lần cơ hội, một khi thi triển xong, kiếm khí bản thân sẽ tiêu hao không còn, cần phải có thời gian khôi phục. Nghĩ tới nghĩ lui, phương pháp tốt nhất tự nhiên phải liên thủ với Ngụy Hồng, để Ngụy Hồng trợ giúp hắn chém giết Khô Mộc giác mãng này.
Về phần cái gọi là vinh dự Kiếm giả, đối vói Kiếm giả mà nói quả thực bọn họ rất coi trọng. Nhưng mà có một ít Kiếm giả thì không nhất định, Sở Mộ cũng không coi những lời này của Ngụy Hồng là thực.
- Rất tốt, đến lúc đó ngươi hấp dẫn lực chú ý của Khô Mộc giác mãng, khiến cho nó công kích ngươi. Ta thi triển sát chiêu, đánh trọng thương Khô Mộc giác mãng, đến lúc đó muốn giết nó cũng dễ dàng hơn.
Ngụy Hồng nhanh chóng nói ra, trực tiếp phân phó công việc của hai bên.
- Được.
Phân công như vậy cũng hợp ý Sở Mộ, như vậy hắn chỉ cần thi triển thực lực bình thường chiến đấu với Khô Mộc giác mãng là được, không cần bộc lộ ra toàn bộ lực lượng của hắn.
- Ngươi đồng ý là tốt rồi, Khô Mộc giác mãng này xem ra không rời khỏi Thanh Lan cổ mộc, cho nên chúng ta phải chủ động xuất kích, lần nữa chiến đấu với Khô Mộc giác mãng trên Thanh Lan cổ mộc, tìm cơ hội giết chết nói.
Trong mắt Ngụy Hồng hiện lên vẻ vui mừng:
- Nhưng mà trước đó cũng nên ngăn bọn họ chiến đấu lại.
Dứt lời, Ngụy Hồng quay đầu lại rống to một tiếng:
- Tất cả dừng tay.
Song phương đang giao chiến kịch liệt nghe thấy thanh âm nổ vang giống như sấm rền cuồn cuộn truyền tới lập tức dừng lại một lát, nhanh chóng nhìn lại. Kết quả nhìn thấy Sở Mộ và Ngụy Hồng cùng đứng một chỗ, cũng không có ý động thủ, cả đám không khỏi sững sờ, khó hiểu.
- Trước hết dừng tay, lần này hai chúng ta sẽ liên thủ chém giết Khô Mộc giác mãng.
Ngụy Hồng nói ngắn gọn, mà Sở Mộ cũng gật đầu. Mọi người lập tức hiểu được nhất định trên Thanh Lan cổ mộc có hung thú cường đại trấn thủ Thanh Lan thánh quả, bởi vì quá mức cường đại khiến cho Sở Mộ và Ngụy Hồng không thể không tạm thời vứt bỏ địch ý mà liên thủ với nhau.
Thấy Sở Mộ và Ngụy Hồng tạm thời liên thủ, như vậy bọn họ có tiếp tục chiến đấu cũng không quan trọng, ít nhất trước mắt xem ra không quan trọng. Nhưng mà trải qua một phen chiến đấu trước đó, song phương cũng đã có người chết, trọng thương.
Nhìn thấy song phương ngừng chiến đấu, Sở Mộ và Ngụy Hồng liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu, hóa thành hai đạo lưu quang nhanh chóng bay về phía Thanh Lan cổ mộc. Lần này bọn họ đã chuẩn bị tâm lý, sẽ không còn chật vật như lúc trước nữa.
Sưu sưu hai tiếng, hai đạo thân ảnh cơ hồ song song phóng về phía Thanh Lan cổ mộc, bọn họ muốn dùng loại phương pháp này dụ dỗ Khô Mộc giác mãng chủ động công kích, nếu không muốn tìm nó quả thực không phải là chuyện dễ dàng.
Quả nhiên ngay khi Sở Mộ và Ngụy Hồng đồng thời phóng về phía Thanh Lan cổ mộc thì lại có một cỗ khí tức tanh tuổi tràn ra, một đao thân ảnh màu màu nâu nhanh như chớp bắt về phía Sở Mộ, cùng với mộtđạo quang mang màu xanh.
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt trong người tổ tung, làm cho toàn thân Sở Mộ run lên, khí huyết lần nữa chấn động. Sở Mộ vận chuyển nguyên kiếm khí cửu đoạn đỉnh phong phụ thân, quán chú vào ngụy Thanh Phong kiếm, kiếm khí tung hoành, một kiếm chém ra, mang theo kình phong mạnh mẽ thổi tới.
Một kiếm này dung hợp Phong chi ý cảnh, uy lực càng thêm cường đại, lập tức bắn về phía thân ảnh màu nâu kia, Sở Mộ chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại oanh kích tới, làm cho ngụy Thanh Phong kiếm chấn động, kiếm khí phụ thể không ngờ thoáng cái bị đụng tán đi, bàn tay Sở Mộ tê dại, khiến cho hắn không thể không vận dụng thủ pháp, giảm bớt lực lượng trùng kích.
Khô Mộc giác mãng dưới một kích này thân thể hơi ngừng lại, trong mắt Ngụy Hồng có sát cơ kinh người bắn ra, miệng quát khẽ một tiếng, kiếm khí phụ nhận, một kiếm được chém ra. Thoáng chốc, một đạo kiếm quang màu đỏ vô cùng hoa lệ bắn thẳng về phía Khô Mộc giác mãng, khiến cho không khí chung quanh Khô Mộc giác mãng nóng rực, sôi trào lên, phát ra tiếng xuy xuy.
Chi chi...
Khô Mộc giác mãng bị một kiếm mang theo sát cơ mạnh mẽ của Ngụy Hồng làm cho kinh hãi, nó cảm nhận được uy lực thập phần cường đại của kiếm này cho nên vội vàng thay đổi phương hướng, muốn lùi về phía sau. Nhưng mà nó vừa mới va chạm với Sở Mộ khiến cho thân thể nó cứng ngắc, muốn thay đổi phương hướng tránh né, thoáng cái đã chậm một bước, lập tức bị một kiếm của Ngụy Hồng bổ trúng.
Oanh một tiếng, giống như là một đám lửa bắn vào đầu, quang mang màu đỏ khiến cho đầu Khô Mộc giác mãng lập tức bốc cháy, lực lượng khổng lồ của một kiếm này khiến cho thân thể Khô Mộc giác mãng giống như là một khỏa thiên thạch rơi xuống phía dưới, nặng nề đập vào trên cành cây Thanh Lan cổ mộc, bắn ngược lên.
- Giết.
Hai mắt Ngụy Hồng trợn lên, giống như có hỏa diễm trong mắt bộc phát, một kiếm hóa thành một đầu hỏa mãng cực lớn, đột nhiên thi triển ra sát chiêu trung giai, phát ra tiềng ầm ầm, lao về phía Khô Mộc giác mãng.
Toàn thân Khô Mộc giác mãng chấn động, hỏa diễm trên da dẻ bị đánh tan, miệng khẽ phun một cái, phun ra một đám nọc độc màu xanh lá cây va chạm với hỏa mãng, phát ra tiếng vang xuy xuy, hóa thành từng đám sương mù màu xanh nhạt bốc lên, mùi tanh hôi tràn ngập bốn phía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.