Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1518: Phi Thiên viện đến đánh (Thượng)




Tiêu Linh bất ngờ không kịp đề phòng bị thần niệm chi kiếm ảo bắn trúng, đâm vào thế giới tinh thần thẳng hướng kiếm phách.
Tiêu Linh giật nảy mình, vội vàng điều động lực lượng thần niệm phối hợp kiếm ý ngưng tụ thành thanh kiếm ảo đánh tan thần niệm chi kiếm ảo.
Tiêu Linh không phải Sở Mộ, không thể phân tâm, gã mới lo đối phó thần niệm chi kiếm ảo bắn vào thế giới tinh thần thì điều khiển kiếm giảm xuống mức thấp nhất, thuật ngự kiếm tự động tan rã.
Sở Mộ bắt giữ thời cơ trong chớp mắt, Trảm Phong chém bay kiếm của Tiêu Linh văng ra xa. Sở Mộ thi triển kiếm kỹ thân pháp Kinh Hồng xuất hiện trước mặt Tiêu Linh.
Tiêu Linh đã đánh tan thần niệm chi kiếm ảo, gã phản ứng lại dùng thuật ngự kiếm điều khiển kiếm bay về đâm sau lưng Sở Mộ.
Nhưng Tiêu Linh đã mất đi tiên cơ, chậm một bước. Sở Mộ xuất hiện trước mặt Tiêu Linh bỗng tan biến thành mây khói, lướt qua người gã, Vô Hồi kiếm cắt.
Vô Hồi kiếm cực kỳ sắc bén, đường kiếm này dùng kiếm kỹ cận chiến Trảm Phong.
Kiếm của Tiêu Linh đâm vào vị trí Sở Mộ tan ra nên dĩ nhiên đâm hụt.
Kiếm lơ lửng trước mặt, Tiêu Linh đứng ngây như phỗng, khuôn mặt lạnh lùng hiện nét không tin nổi.
Năng lượng phòng hộ trên người Tiêu Linh đã tan loạn khi kiếm của Sở Mộ cắt qua, chứng minh đường kiếm đó uy hiếp mạng sống của gã.
Dưới Bách Chiến đài lặng ngắt như tờ, ai nấy trợn mắt há hốc mồm, đầu óc chết máy không phản ứng lại.
Sở Mộ không nói chuyện, Vô Hồi kiếm vào vỏ. Tiêu Linh không nói, gã điều khiển kiếm tự động vào vỏ, lấy ra một vạn thượng phẩm Nguyên Tinh, một trăm Phi Thiên Trị giao cho Sở Mộ. Tiêu Linh nhảy người lên hóa thành kiếm quang bay tới lối ra Bách Chiến lâu, biến mất.
Đào Thế Hùng ngây ngốc lầu bầu:
- Sao thủ tịch sư huynh...
Chung Mộc Thần lẩm bẩm:
- Thắng...
Các đệ tử Trùng Thiên viện thì thào:
- Thủ tịch sư huynh của chúng ta thắng...
Sau đó bọn họ rống to:
- Thủ tịch sư huynh của chúng ta thắng! Chúng ta thắng!
Bình Thiên viện bao phủ mây đen.
- Thủ tịch sư huynh bị thua...
- Không ngờ thủ tịch sư huynh thua người Trùng Thiên viện.
Trong Bình Thiên viện, các đệ tử cực kỳ ủ rũ, đó là cảm giác cột trụ tinh thần bỗng sụp đổ, một mảnh tối tăm, mất hết hy vọng.
Cho tới nay Tiêu Linh là niềm kiêu hãnh của đệ tử Bình Thiên viện, bây giờ niềm kiêu hãnh trong lòng bọn họ bị đánh bại ngay trước mắt, kiêu ngạo và tự hào trong lòng họ bị đánh nát.
Ai nấy ủ rũ mất hết động lực.
Mặt Đào Thế Hùng xanh mét tức điên, giận dữ vì họ không ý chí:
- Nhìn các ngươi đi, bộ dạng gì vậy!
Đào Thế Hùng quát vào mặt đám đệ tử Bình Thiên viện:
- Bình Thiên viện chúng ta xếp hạng cao hơn Trùng Thiên viện không chỉ vì thủ tịch sư huynh của chúng ta mạnh còn vì thiên phú mỗi người cao hơn đệ tử Trùng Thiên viện!
Đám đệ tử ủ rũ vụt ngẩng đầu nhìn Đào Thế Hùng kích động quát to:
- Không ai mãi mãi thắng, mỗi người đều phải đối mặt nhiều lần thua cuộc. Chỉ có thua rồi phấn chấn lên, cố gắng tiến bộ hơn, lớn mạnh bản thân, cố gắng để lần sau mình thắng mới là Kiếm Giả thật sự!
Đào Thế Hùng dịu giọng:
- Nhớ kỹ, thủ tịch sư huynh của chúng ta là con người, có khi thắng khi thua. Chúng ta không thể biến vinh diệu Bình Thiên viện thành áp lực toàn đặt trên người thủ tịch sư huynh. Chúng ta nên gánh một phần! Nhớ kỹ, thiên phú của mỗi người chúng ta đều cao hơn đệ tử Trùng Thiên viện, thất bại một lần chỉ là tạm thời, càng đốc thúc chúng ta hơn, để chúng ta đừng đắc ý quên mình, cảnh tỉnh chúng ta, khiến chúng ta càng cố gắng hơn.
- Đường Kiếm Giả không tranh một thời mà là một thế!
Giọng Đào Thế Hùng càng nhẹ nhàng, có sức mạnh vực dậy lòng người hơn:
- Mọi người nhớ kỹ, tương lai chúng ta sẽ đi xa hơn đệ tử Trùng Thiên viện, tương lai chúng ta sẽ bỏ xa bọn họ sau lưng, để bọn họ không có cả cơ may bắt kịp!
Lời nói mạnh mẽ leng keng dần xua tan ủ rũ trong các đệ tử, thức tỉnh đấu chí của họ. Ai nấy phấn chấn lại.
- Đào sư huynh nói đúng, chúng ta tranh một đời chứ không phải một lúc. Dù lần này thua thì bọn họ chỉ may mắn, tương lai chúng ta sẽ đi xa hơn họ, mạnh hơn họ!
- Đúng vậy! Bình Thiên viện cường đại không chỉ là trách nhiệm của thủ tịch sư huynh còn là trách nhiệm của mỗi cá nhân chúng ta!
- Nói đúng, ta tin trận chiến ấy tuy thủ tịch sư huynh thua nhưng nếu là cuộc chiến sống chết thật sự thì người thua sẽ là Sở Mộ!
Câu này cũng có lý, chiến đấu trên Bách Chiến đài vì có năng lượng phòng hộ vô hình nên Kiếm Giả ít nhiều gì ôm lòng may mắn, bọn họ cũng không thi triển bí pháp nâng cao thực lực.
Dù sao chỉ là khiêu chiến chứ không phải cuộc chiến sống chết, bí pháp thường đem lại tác dụng phụ, không cần thiết dùng.
Bọn họ không biết rằng nếu Sở Mộ và Tiêu Linh chiến đấu sống chết thì người chết chắc chắn là Tiêu Linh, vì không ai biết thực lực thật sự của Sở Mộ. Nếu hắn bùng nổ thực lực thật sự sẽ mạnh đến mức nào? Chính Sở Mộ cũng không rõ ràng.
- Đi tu luyện đi, lo nâng cao thực lực lấy lại bàn thua này!
***
- Nào, cạn một ly!
Tình huống bên Trùng Thiên viện thì khác hẳn với Bình Thiên viện. Các đệ tử Trùng Thiên viện cực kỳ kích động đến sắp thác loạn.
Trong Bách Chiến lâu của Trùng Thiên viện, tất cả đệ tử đều có mặt, bưng rượu chèn chén say sưa, ném hết mọi kiêng dè.
Uống uống uống, chưa từng uống sảng khoái như vậy, uống sung sướng đến thế!
Lần đầu tiên, từ lúc Trùng Thiên viện được sáng tạo đến nay lần đầu tiên thủ tịch của Trùng Thiên viện đánh bại thủ tịch Bình Thiên viện, thực hiện ước mong của các đệ tử Trùng Thiên viện từ bao năm qua: Một bước vọt lên trời.
Chênh lệch thiên phú khoảnh khắcn ày bị san bằng.
- Thủ tịch sư huynh, xin kính một ly!
- Ta đề nghị tất cả hãy kính thủ tịch sư huynh của chúng ta một ly đi, không có thủ tịch sư huynh thì chúng ta không thể thực hiện ước nguyện này!
- Kính thủ tịch sư huynh một ly!
Mấy trăm đệ tử Trùng Thiên viện lần lượt đứng lên, bưng rượu vây quanh Sở Mộ, cực kỳ kích động giơ cao ly.
Sở Mộ cười nâng ly rượu ra hiệu một vòng rồi uổng cái ực.
Áp lực tích lũy nhiều năm trong khoảnh khắc này được giải phỏng, say xỉn, thác loạn, hoặc vui buồn, có đệ tử Trùng Thiên viện gào khóc cười ầm ĩ.
Nhiếp Hành Không, Lý Kỳ Viêm choàng vai bá cổ. Chung Mộc Thần khác với ngày thường lạnh nhạt, gã hơi bê bối, không cần áp lực nữa, nên vui thì vui, thích cười thì cười, có lẽ chỉ duy nhất một lần này.
Uống liền tù tì một tiếng đồng hồ, mỗi người đều hơi say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.