Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1509: Ta là thủ tịch




- Không biết kiếm kỹ tứ phẩm của Sở sư đệ mạnh cỡ nào?
Niếp Hành Không và Lý Kỳ Viêm vô cùng chờ mong, ánh mắt kích động.
- Tốt, ta đang muốn biết kiếm kỹ Lôi Vân Phong Bạo của sư đệ.
Chung Mộc Thần kích động.
Sở Mộ gật đầu, hắn không nói gì, bắt đầu súc thế.
Uy lực kiếm kỹ tứ phẩm thập phần cường hoành, còn mạnh hơn kiếm kỹ tam phẩm gấp mười lần, tự nhiên thi triển kiếm kỹ tứ phẩm tiêu hao hơn kiếm kỹ tam phẩm nhiều lần, còn nữa, thi triển kiếm kỹ tứ phẩm cần thời gian súc thế dài hơn kiếm kỹ tam phẩm.
Súc thế đủ thời gian mới có thể thi triển uy lực kiếm kỹ tứ phẩm tới mức cao nhất.
Sở Mộ súc thế, Chung Mộc Thần cũng súc thế, hai người súc thế cho nên không khí sinh ra áp lực, áp lực trong không khí dần tăng cường, loáng thoáng sinh ra áp lực ép mọi người không thở nổi.
Giằng co trên đấu kiếm thai, phong bạo đang bắt đầu.
Bởi vì áp lực nặng nề nên không khí có tính dính, ánh sáng ảm đạm, vặn vẹo, vô số mũi nhọn sinh ra trên người hai người, không khí phát ra tiếng vang.
Trường bào bay lên, tóc dài bồng bềnh, phong bạo xuất hiện.
Đệ tử Trùng Thiên Viện chung quanh đấu kiếm thai đều mở to mắt nhìn không rời mắt, gần như quên cả hít thở, thần thái mọi người nghiêm túc, áp lực sinh ra rất lớn, áp lực bao phủ Sở Mộ cùng Chung Mộc Thần.
- Sư đệ, tiếp kiếm!
Tiếng thét lớn sinh ra, áo nghĩa bắn ra chung quanh, ngay sau kiếm khí bắn ra bốn phía.
Tiếng rít đáng sợ vang lên, lôi viêm bộc phát dữ dội giống như giao long bùng nổ.
Mí mắt Sở Mộ mở to, ánh mắt ác liệt bắn ra chung quanh, bốn loại áo nghĩa chi lực dùng kiếm ý làm chủ, toàn bộ đều quán chú vào Vô Hồi Kiếm, kích phát kiếm nguyên phóng thích Vô Hồi Kiếm sinh ra khí tức kinh người.
Lôi Vân Phong Bạo!
Sở Mộ tự nghĩ kiếm kỹ tứ phẩm đầu tiên, lần thứ nhất xuất hiện trong mắt thế nhân.
Thiên hôn địa ám, lôi vân áp đỉnh, cuồng phong càn quét các nơi, lôi hỏa giăng khắp nền đất, cảnh tượng như diệt thế càn quét chung quanh.
Kiếm ý tám chuyển cực hạn và áo nghĩa tám chuyển cực hạn tăng uy lực Lôi Vân Phong Bạo lên cấp độ đáng sợ.
Trong tiếng nổ ầm ầm, Lôi Vân Phong Bạo thành hình, đấu kiếm thai rộng mấy ngàn mét nhưng Lôi Vân Phong Bạo chỉ bao phủ mấy trăm mét, hào quang bốn màu không ngừng luân chuyển, các đệ tử Trùng Thiên Viện chung quanh đấu kiếm thai có cảm giác ánh mắt bị hút vào trong phong bạo, dường như nhìn thấy vô số lưỡi đao gió cắt không gian.
Cảm giác hủy diệt đáng sợ làm thân thể bọn họ run rẩy, kiếm phách trong thế giới tinh thần cũng run rẩy theo bọn họ.
Chung Mộc Thần chỉ lĩnh một một chiêu kiếm kỹ tứ phẩm: Quang Toàn Lôi Viêm Ba, bởi vậy hắn chỉ có thể không ngừng nghiên cứu và hoàn thiện chiêu này, không ngừng tăng cường khống chế và tăng uy lực của nó, từ đó khai phá tất cả tiềm năng trong của chiêu thức.
Một chiêu kiếm kỹ mới sáng tạo và đã hoàn thiện có khác nhau quá lớn.
Kiếm kỹ phẩm cấp càng cao càng khó hoàn thiện, khi hoàn thiện một phần, uy lực của nó cũng tăng lên một phần.
Chung Mộc Thần sáng tạo Quang Toàn Lôi Viêm Ba, sáng chế đã nhiều năm, càng không ngừng tôi luyện vài năm, tuy chưa hoàn mỹ nhưng đã hoàn thiện rất sâu sắc.
Trái lại Lôi Vân Phong Bạo của Sở Mộ vừa sáng tạo không lâu, chỉ hơi hoàn thiện mà thôi, từ cấp độ còn chưa bằng Quang Toàn Lôi Viêm Ba của Chung Mộc Thần, kiếm ý và bốn loại áo nghĩa của Sở Mộ đều đạt tám chuyển cực hạn, uy lực của hai chiêu khó nói ai hơn ai.
Nhưng Sở Mộ tự nghĩ Bất Động Như Sơn, hắn đã lĩnh ngộ một tia tinh túy bất diệt, từ đó kiếm ý duy trì trong mười giây, dù sử dụng trên kiếm kỹ không thể duy trì mười giây nhưng ít nhất cũng duy trì ba giây.
Ba giây đã đủ phân cao thấp.
Quang Toàn Lôi Viêm Ba va chạm Lôi Vân Phong Bạo, hai bên không ngừng tiêu hao lực lượng.
Cuối cùng Quang Toàn Lôi Viêm Ba bị phai mờ, Lôi Vân Phong Bạo còn bao phủ phạm vi vài chục mét, uy lực suy yếu nghiêm trọng, sau khi càn quét Quang Toàn Lôi Viêm Ba, lực lượng Lôi Vân Phong Bạo vẫn tiếp tục tấn công Chung Mộc Thần, lực hấp xả cường đại làm thân thể Chung Mộc Thần trầm xuống.
- Trảm!
Quát lớn một tiếng, kiếm trong tay Chung Mộc Thần chém ra hai chiêu kiếm kỹ tam phẩm, Lôi Vân Phong Bạo đã suy yếu nên sau đó biến mất, hào quang tán loạn biến mất trong không khí.
Mọi người mở to mắt nhìn tình hình chiến đấu.
Khói bụi tiêu tán, thân ảnh Sở Mộ và Chung Mộc Thần xuất hiện trong mắt mọi người, bọn họ vẫn đứng tại chỗ.
- Ai thắng?
- Không biết ah, dường như chưa phân thắng bại.
- Sở sư đệ có thể chống lại Chung sư huynh, thiên phú của hắn quá kinh người.
Lúc này Chung Mộc Thần lên tiếng, chỉ thấy hắn cười cười sau đó gật đầu, cảm giác âất thoải mái, dường như áp lực nặng nề bị xua tan.
- Sư đệ, ngươi thắng, sau này ngươi chính là thủ tịch sư huynh của Trùng Thiên Viện.
- Sở sư đệ thắng?
- Nói sai rồi, phải là thủ tịch sư huynh, không nghe Chung sư huynh nói sao?
- Thủ tịch sư huynh.
- Thủ tịch sư huynh, ngươi bây giờ là thủ tịch sư huynh của Trùng Thiên Viện chúng ta, cũng gánh vác tâm nguyện của chúng ta.
Chung Mộc Thần nghiêm túc nói:
- Vậy thì nhất phi trùng thiên.
- Nhất phi trùng thiên!
Các đệ tử Trùng Thiên Viện dưới đấu kiếm thai hô to, tiếng hô vang vọng các nơi.
Đây là nguyện vọng của bọn họ, cũng là khát vọng của đệ tử Trùng Thiên Viện, đáng tiếc không thể thực hiện được, ngày nay hi vọng của bọn họ đã sắp thực hiện được, bọn họ nhìn thấy hi vọng phi trùng thiên trên người Sở Mộ.
Ánh mắt nóng rực mang theo chờ mong, huyết dịch trong người Sở Mộ đang sôi trào.
- Các vị sư huynh đệ, ta là thủ tịch sư huynh, ta sẽ gánh vách tâm nguyện nhất phi trùng thiên của Trùng Thiên Viện, trong vòng một năm, ta sẽ quét ngang Bình Thiên Viện, quét ngang Bình Thiên Viện.
Sở Mộ trịnh trọng nói với mọi người.
- Tốt, ha ha ha ha...
Chung Mộc Thần cười to, trong tiếng cười có một cảm giác thoát khỏi gánh nặng, buông được tảng đá trong lòng.
Đúng thế, sau khi trở thành thủ tịch của Trùng Thiên Viện, Chung Mộc Thần không ngừng tu luyện, cố gắng cường đại bản thân, hy vọng có thể nhất phi trùng thiên, đáng tiếc thiên phú hạn chế, quyết định thành tựu thực lực của hắn không thể thực hiện hi vọng nhất phi trùng thiên.
Không thể thực hiện nhưng hết lần này tới lần khác không thể buông bỏ, tích lũy trong lòng dần dần biến thành gánh nặng, biến thành áp lực, có đôi khi ép hắn không thở nổi, hắn phải thừa nhận và đảm đương.
Ngày nay Trùng Thiên Viện đã có người vượt qua hắn, hơn nữa còn là đệ tử lĩnh ngộ áo nghĩa đều đạt tới tám chuyển cực hạn, ngộ tính kinh người, đủ giúp thực hiện nguyện vọng của mọi người, Sở Mộ không kém gì đệ tử Phi Thiên Viện, thật có thực hiện tâm nguyện nhất phi trùng thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.