Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 115: Kiếm ra khỏi vỏ phong quang vô tận (2)




- Được. Nếu như Tiêu Thiên Phong có thể thắng, lần này Lăng Phong Viện chúng ta, có hai đệ tử tiến vào vòng thứ tư.
Lăng Phong Chưởng Viện âm thầm vui sướng, mặt mày rạng rỡ:
- Đến lúc đó, nói không chừng Tiêu Thiên Phong còn có khả năng tranh đoạt vô địch. Về phần Sở Mộ, còn có một tia cơ hội tranh đoạt vị trí trước ba.
Sở Mộ không nháy mắt, nhìn chằm chằm vào cuộc chiến đấu giữa Tiêu Thiên Phong và Vũ Văn Minh Hóa, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
- Mấy tháng không gặp, trình độ kiếm thuật của Tiêu Thiên Phong rõ ràng đã được nâng cao lên rất nhiều. Đã không kém gì Vũ Văn Minh Hóa. Thậm chí, còn có thể đã chạm tới cánh cửa của cạm giới kiếm thuật đại sư.
- Lui cho ta!
Tốc độ của Tiêu Thiên Phong quá nhanh. Vũ Văn Minh Hóa gần như chỉ có thể phòng thủ. Hắn hoàn toàn bạo phát. Kiếm khí ngang dọc. Cầm chặt Bách Luyện Kiếm lớn, hắn quát lớn một kiếm toàn lực vung lên chém xuống. Một kiếm này giống như có thể chặt đứt cả núi cao.
Keng.
Một tiếng động phát ra. Tiêu Thiên Phong vận kiếm chấn động, mượn lực giữa không trung đến bên hông Vũ Văn Minh Hóa, chém ra một kiếm.
Vũ Văn Minh Hóa biến sắc, không kịp thay đổi kiếm thức, giơ tay ngón tay lên, giống như kiếm, liên tục bắn ra từng kiếm khí.
Kiếm của Tiêu Thiên Phong vẽ ra một vòng tròn, đánh nát mấy kiếm khí. Nửa tấc kiếm quang phun ra nuốt vào. Trên trời dưới đất dường như tuyệt đối không có chỗ nào có thể trốn vậy, hắn đâm ra một kiếm.
- Không tốt.
Da đầu tê dại, sắc mặt Vũ Văn Minh Hóa đại biến, bay nhanh về phía sau. Tiêu Thiên Phong dường như một thanh kiếm ép thẳng tới.
Lui lui lui!
Bất tri bất giác, Vũ Văn Minh Hóa đã lùi đến mép kiếm đài.
- Liều mạng!
Cắn răng một cái, hai tay Vũ Văn Minh Hóa cầm kiếm, khí thế bạo phát bá đạo đến cực điểm, từ bên phải một kiếm đi xuống phía trái. Dường như trước mặt biến thành một dòng sông lớn nhanh chóng lưu chuyển, cuồn cuộn tập kích bất ngờ, bị một kiếm này chém đứt.
Kiếm kỹ trung giai hệ kim: Giang Hà Đoạn!
- Sắp phân ra thắng bại.
Đám người Sở Mộ quan sát thấy thế, trong đầu đều thầm nghĩ, đồng tử trong nháy mắt co lại.
- Vũ Văn sư huynh sắp thắng.
Các đệ tử nội môn Chủ Điện và một vài đệ tử tinh anh đều thầm nghĩ, trong lòng mừng rỡ.
Nhưng sắc mặt Vũ Văn Minh Hóa lại đại biến. Dưới một kiếm kỹ trung giai này, Tiêu Thiên Phong lại biến mất không thấy bóng dáng. Khóe mắt thoáng nhìn một bóng dáng sắc bén giống như quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh. Đồng thời, có tiếng sát phạt khe khẽ vang lên.
- Kiếm của ta có phong quang vô cùng sắc bén, vô cùng vô tận.
Da đầu Vũ Văn Minh Hóa tê dại, nhất thời cảm thấy cổ lạnh. Trong lúc kinh hãi còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, bên tai hình như đã lại có tiếng động vang lên. Nơi cổ truyền ra một cảm giác đau đớn vì bị đâm. Khóe mắt liếc xuống, thoáng nhìn thấy một giọt máu rơi nhanh.
Tiêu Thiên Phong rơi xuống đất, trên mũi kiếm có một chút màu đỏ tươi. Trên cổ Vũ Văn Minh Hóa có một vết thương nho nhỏ, đã chảy máu.
- Nhị sư huynh không ngờ... Không ngờ thua...
Các đệ tử Chủ Điện cảm giác khó có thể tin được.
Ai nấy đều thấy được, một kiếm này, Tiêu Thiên Phong hạ thủ lưu tình. Bằng không, Vũ Văn Minh Hóa không chỉ nhận chút vết thương nhẹ như vậy.
Sắc mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng, thở ra một hơi, Vũ Văn Minh Hóa thu kiếm, hướng về phía Tiêu Thiên Phong làm kiếm lễ, trong mắt chiến ý trầm tĩnh:
- Lần này là ta thua. Cảm ơn ngươi thủ hạ lưu tình. Nhưng tiếp theo, ta sẽ giành chiến thắng trở về.
- Từ nay về sau, ngươi chỉ có thể ngước mắt nhìn theo bóng lưng của ta.
Tiêu Thiên Phong lau đi vết máu đỏ tươi trên mũi kiếm, thu kiếm vào vỏ. Trong giọng nói lạnh lùng còn lộ rõ sự cao ngạo khiến người ta thán phục.
Trên kiếm đài hình tròn, ngoại trừ trưởng lão Chủ Điện làm trọng tài ra, còn bốn người đang đứng, thân thể thẳng tắp, giống như một thanh kiếm chọc thẳng vào trời xanh.
Lý Dật, Vương Đình Hạo, Tiêu Thiên Phong, Sở Mộ!
Ánh mắt của rất đông các đệ tử nội môn đều tập trung ở trên người Tiêu Thiên Phong. Thán phục cũng có, kính nể cũng có, ngưỡng mộ cũng có...
Nói chung lúc này, cảm nhận trong lòng các đệ tử hết sức phức tạp.
Vũ Văn Minh Hóa ở trong lòng của rất nhiều đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái chắc chắn sẽ chiếm một trong ba vị trí đầu, hiện tại lại bị đánh bại, giống như một hòn đá kê chân, để một ngôi sao mới quật khởi.
Tiêu Thiên Phong, nhảy vào tầm mắt của cao tầng kiếm phái giống như ngang trời xuất thế vậy, được đặt biệt coi trọng. Phần lớn các trưởng lão đã đều động tâm tư, muốn thu nhận Tiêu Thiên Phong làm môn hạ của mình.
Vũ Văn Minh Hóa tuy rằng bị thua, nhưng không có nổi giận, cũng không có rời đi. Hắn ngồi ở trên kiếm đài quan sát Chủ Điện, thần sắc ung dung. Hai mắt bắn ra tinh quang bốn phía. Vết thương trên cổ đã được cầm máu, đóng vảy.
- Những lời dư thừa, ta sẽ không nói. Tiêu Thiên Phong ngang trời xuất thế, đẩy Đấu Kiếm Thịnh Hội đang tiến hành sang một hướng khác. Ta tin tưởng, các ngươi hiện tại đã không kịp chờ đợi, muốn xem trận quyết đấu tiếp theo.
Trưởng lão trọng tài cao giọng nói, vung hai tay lên, có một chút kích động nói tiếp:
- Rốt cuộc, bốn người bọn họ ai sẽ bị đào thải ra khỏi cuộc đấu? Ai có thể tranh đoạt được vị trí trước ba? Ai có thể thu được vị trí đứng đầu cuối cùng? Thật khiến chúng ta mỏi mắt mong chờ.
Trưởng lão này nói một hồi, rất nhiều đệ tử hơi thở cũng trở nên dồn dập.
- Một vòng này không dùng phương pháp rút thăm giống như trước đó. Trong tay của bản trưởng lão có bốn que nhỏ dài ngắn không đồng nhất.
Tay của trưởng lão trọng tài từ trong ống tay áo vươn ra. Tay hắn đang cầm bốn nhanh cây thẳng giống như chiếc đũa vậy:
- Bốn người các ngươi, từng người lấy ra một cái. Dài nhất cùng ngắn nhất thành đối thủ. Hai người lấy được hai cái còn lại cũng sẽ trở thành đối thủ, tiến hành đấu kiếm.
- Ta tới trước.
Tiêu Thiên Phong nói xong, đưa tay tới nắm lấy, tùy ý rút ra một cây.
- Ta cũng tới.
Vương Đình Hạo nói, hai tròng mắt sáng rực đảo qua trên ba nhánh cây còn lại. Hắn ra tay như điện, rút ra một cây trong đó.
- Được rồi. Hai cái đã bị rút ra. Còn lại hai cây. Như vậy, rốt cuộc ai sẽ là đối thủ của ai trong một vòng này?
Trưởng lão trọng tài dùng giọng điều đầy kích động lớn tiếng nói, một lần nữa điều động lực chú ý của mọi người, khiến cho bọn họ càng tập trung tinh thần hơn.
- Sư đệ rút trước đi. Cây cuối cùng lưu lại cho ta là được.
Lý Dật mỉm cười, ung dung tiêu sái.
Sở Mộ gật đầu, tùy ý vươn tay ra, rút một cây. Hắn đưa mắt nhìn qua một cái, không có biểu hiện gì.
- Lý Dật, một cây cuối cùng sẽ là của ngươi.
Trưởng lão cười nói, chậm rãi mở lòng bàn tay ra.
Ánh mắt của mọi người không khỏi trợn trừng, đồng tử hơi co lại, có một tia tinh quang lưu chuyển. Bọn họ muốn nhìn thấy độ dài của nhánh cây cuối cùng trong tay trưởng lão.
Lý Dật, Vương Đình Hạo. Tiêu Thiên Phong và Sở Mộ cũng nhìn chằm chằm vào bàn tay của trưởng lão giống như đang đùa dai, chậm rãi mở ra, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.