Kiếm Chủng

Chương 25: Nguyện cả đời không thoát yêu thân




Huyền Thiên Môn là đại phái của Đạo Môn, chiếm cứ tám tăm dặm thái sư sơn, có tới mấy chục tòa đạo quan, rất nhiều đệ tử ở sơn môn làm quốc sư trong vương quốc của nhân gian, mỗi một thành cũng sẽ có một chân nhân để cung phụng. Những chân nhân này cũng không phải là chân nhân chân chính có thể nội ngưng chân linh, ngoại cảm thiên địa mà là một loại danh xưng của nhân gian. Có rất nhiều thế gian vọng tộc chẳng những đưa đệ tử vào trong môn phái tu hành còn mời tu sĩ của đại phái làm cung phụng của gia tộc. Huyền Thiên Môn đương nhiên cũng không thiếu đệ tử làm cung phụng ở những địa phương này, tuy thiên hạ chi sĩ đêu muốn trường sinh nhưng không phải ai cũng có thể trường sinh, cũng không phải ai cũng có thể kết pháp tượng. Cho nên có rất nhiều đệ tử đi lại trong nhân gian cầu phú quý, Huyền Thiên Môn đương nhiên là có vô số đệ tử như vậy… đương nhiên cũng có rất nhiều người xuống núi rèn luyện đạo tâm
Hoa Thanh Dương là nhân vật đứng đầu trong những người đồng trang lứa, chỉ cần nói tới Huyền Thiên Môn ngoại trừ chưởng môn ra thì Hoa Thanh Dương là nổi nhất. Ba mươi năm trước trong "Tử Tiêu luận đạo" đã tỏa ra hào quang sáng lạn, người cùng bối phận cơ hồ không ai địch nổi. Từ đó về sau Huyền Thiên Hoa Thanh Dương trong giới tu hành đã nổi tới mức không ngươi không biết, không người không hiểu.
Chư Thiên tinh tượng của Tuệ Ngôn có thể nói là kinh thiên động địa nhưng rất nhiều người đều có thể nhìn ra y miễn cưỡng lắm mới có thể dùng được, căn bản là cũng chưa chính thức kết pháp. Một người chưa kết pháp tượng mà lại cố sức dùng thì đó là một việc cực kỳ nguy hiểm. Cho dù thanh danh của Hoa Thanh Dương cực nổi nhưng lúc này tất cả mọi người trong bóng tối lai đang đàm luân về Tuệ Ngôn, cố gắng suy luận lai lịch của Tuệ Ngôn. Có tu vi như vậy sao có thể là người trong môn phái nhỏ được, chưởng môn của một môn phái nhỏ cao nhất cũng chỉ là chân nhân cảnh thôi, thậm chí còn chưa kết pháp tượng. Mà bình thường chân nhân xuất hiện là phải thông cáo thiên hạ, trong môn phái tổ chức lễ mừng, một chân nhân xuất hiện là một hỷ sự lớn trong môn phái.
Nhưng lại không có ai nhận ra Tuệ Ngôn cả, thiên hạ này cũng không có mấy người còn chưa hoàn toàn kết pháp tượng mà có thể chiến đấu với một Hoa Thanh Dương đã kết Ngọc Đỉnh Pháp Tượng.
Hơn nữa Hoa Thanh Dương lúc còn chưa kết pháp tượng đã chém chết nhân nhân kết pháp tượng, những cuộc chiến đó đã lưu truyền khắp thiên địa.
Đêm đen như mực, khắc nghiệt im ắng.
Trong thiên địa vắng lặng, có môt đỉnh núi một nửa chôn trong biển lửa một nửa thì bị đóng băng. Ánh lửa trùng thiên khiến vạn vật trở nên rõ ràng, trong băng có một con tiểu Kim Xà hết sức bắt mắt.
Trong băng và lửa có một đạo nhân đang đứng, ánh mắt lạnh lẽo, nếu có người so sánh với Hoa Thanh Dương thì sẽ phát hiện ra hán có ba phần tương tự với Hoa Thanh Dương. Chỉ là trong ánh mắt thiếu đi một chút lạnh lẽo coi thường vạn vật thêm một chút tư oán.
Đột nhiên trên bầu trời đen nhánh có một vầng sáng xuất hiện, một đạo ánh sáng chói mắt đâm rách hắc ám, rọi khắp vùng đất.
Một người rơi từ trong bóng tối ra giống như một cái lá cây bị giật khỏi cành ném vào trong giỏ. Trên người y có tinh quang trong suốt quanh quẩn, cho dù không tu thành "thiên nhãn thông" cũng có thể nhìn thấy vẻ ngoài thanh tú của y trong chớp mắt đã trở nên vô cùng già nua.
Từ trẻ tuổi hóa thành già nua giống như hoa quỳnh chớm nở đã tàn.
Một đạo kiếm quang lạnh lùng từ trên chin tầng trời đâm xuống. Thần sắc của Hoa Thanh Dương vẫn không thay đổi nhưng ngực đã bị nhuộm thành màu máu, cực kỳ chướng mắt. Lúc này trong bóng tối tất cả mọi người đều nhìn lên không trung, nhìn một kiếm đâm xuống của Hoa Thanh Dương, nhìn Tuệ Ngôn hạ xuống như một cái lá cây, không có người để ý tới cách đó không xa trên một đỉnh núi bị lửa băng bao phủ có một con Kim Xà vọt từ trong băng ra tựa như muốn bay tới cửu thiên, cách đó không xa có một đạo nhân ném ra một tờ linh phù, giữa không trung hóa thành một ngọn núi nhỏ đè xuống Kim Xà.
Một đạo kiếm quang hạ xuống, Tuệ Ngôn muốn tránh né nhưng lại không làm được, một cách tay bị cắt đứt lìa.
Ngọn núi nhỏ đột nhiên vỡ tan, một con Kim Xà từ ngọn núi chui ra bay lên trời, lân phiến rơi rụng, máu tươi đầm đìa. Một con rồng nước cực lớn từ hư không lao ra nuốt lấy Kim Tượng Đế.
Trên đỉnh núi đạo nhân cười lạnh, vẫy tay muốn thu rông nước về. Ngay khi gã cười lạnh thì trên trời kiếm quang của Hoa Thanh Dương lại lóe lên, thân thể Tuệ Ngôn đột nhiên biến mất thế nhưng máu tươi vẫn văng ra, một cánh tay đã bị kiếm quang chặt đứt rơi xuống trong đêm còn Tuệ Ngôn đã xuất hiện lại trong hư không hắc ám.
Trên đỉnh núi đạo nhân kia vừa muốn gọi rồng nước về thì nó đã tán toái, hóa thành mưa khắp trời.
Trong mưa một con Kim Xà lao ra, trên người Kim Xà còn có một tầng Tinh Quang sáng tối bất định. Vết máu trên người đã bị nước rửa sạch nhưng vết thương càng thêm khủng bố.
Trên chín tầng trời lại có một đạo kiếm quang chém xuống. Tuệ Ngôn tựa như đã không còn có thể tránh né nữa, hai đùi lập tức bị chém đứt. Ngay khi chân y bị chém đứt thì trong đôi mắt y lại phản chiếu hình ảnh của một đỉnh núi không xa, một con Kim Xà cố gắng bay tới phía mình, hoàn toàn không để tâm tới một đạo nhân đang ném ra một đạo kiếm phù hóa thành một đạo kiếm quang chém tới người nó.
Miệng y mở ra, tựa như muốn nói gì đó nhưng một đạo kiếm quang đã hạ xuống, đầu y và thân mình lập tức chia lìa, một câu cuối cùng cũng không thể rời khỏi miệng. Kim Xà cũng đã nhìn thấy tất cả mọi thứ, ngay tại sát na Tuệ Ngôn đầu thân chia lìa kiếm phù cũng đã tới người hắn chỉ thấy Kim Xà uốn éo, đầu hướng lên trên thế tới từ ngang hóa thằng. Nhưng không thoát khỏi vận mệnh bị kiếm phù chém trúng, máu chảy xuống từ thân rắn, kim lân rơi lả tả, cùng lúc đó trên người Kim Xà đột nhiên xuất hiện một lớp tinh quang dày đặc, thân hình khẽ chuyển, nghịch hướng bay tới. Từ xa nhìn lại tựa như vùng vẫy giãy chết, thân rắn màu vàng nho nhỏ hiện ra vẻ điên cuồng.
Một cơn gió cát sinh ra trong không trung, Kim Xà không tránh không né, tựa như một đạo kim quang đâm thẳng vào đó rồi xuyên qua nó. Lại có một đạo ánh sáng lấp lánh tựa như ảo giác xuất hiện, Kim Xà vẫn đâm thằng vào như một thanh kim kiếm rồi lại tiếp tục xuyên qua.
Trong mắt đạo nhân hiện lên nét sợ hãi, tay áo huy động, một đạo ngọc phù bay ra hóa thành một lớp mây khói, đám mây khói này sinh ra từ một tờ vân phù cũng là tờ phù cao cấp nhất trên người đạo nhân tên là Vân Thiên Ngự Thần Phù, chỗ cao thâm của phù này là hóa thành mây trắng hộ sơn, có thể nói đây là phiên bản đơn giản hóa của phù trận hộ sơn của Huyền Thiên Môn.
Kim Xà chui vào mà không có chút do dự nào, biến mất rồi phá ra hóa thành một đạo kim quang trước giờ chưa từng có đâm thẳng tới đạo nhân. Gã hoảng hốt không rõ vì sao yêu này còn chưa biến hóa, nội đan còn chưa có, mà lại có thể có pháp lực như vây.
Gã không dám nghĩ nhiều nữa, quay người bỏ chạy về phía của Hoa Thanh Dương, đồng thời phất tay áo về phía sau sử dụng tụ lý càn khôn thuật, người bay lên không mà vẫn cố dùng phương pháp này để cản chân Kim Tượng Đế nhưng khi gã mới bay lên thì kim quang đã xuyên thủng ống tay áo của gã, đạo nhân cảm thấy sợ hãi, tụ lý càn khôn bị nghiền nát như thế nào gã cũng không rõ, chỉ cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, trên người xuất hiện một tầng hào quang, cố gắng bay về phía trước lớn tiếng gào: “Sư thúc, cứu ta, sư thúc…”
“Ah…”
Một đạo kim quang đã đâm vào ót của đạo nhân rồi chui ra từ trán hấn. Đôi mắt đạo nhân vẫn đang nhìn bóng lưng đang bay lên chín tầng trời của Hoa Thanh Dương, từ đầu đến cuối phảng phất như không liếc nhìn lại, phảng phất như không có nghe thấy, còn Tuệ Ngôn đã sớm biến thành một đống huyết nhục rơi tán loạn trong núi.
Kim Tượng Đế chạy trong hư không tốc độ cực nhanh, trong lòng quặn đau, không biết phải ngừng lại ở đâu. Trong lòng hắn co rút từng đợt, tựa như có người đang từng chút từng chút một xé rách linh hồn của hắn, tới tận lúc này hắn mới hiểu đau lòng là gì, cho tới tận lúc này hắn mới hiểu cái gì là cừu hận.
Từ trên bầu trời nhìn xuống chỉ thấy một con rắn nhỏ chạy điên cuồng khắp bốn phía, miệng kêu lên bi thiết: “Sư huynh, sư huynh ... Sư huynh … Sư huynh…”
Bốn phía sơn cốc đột nhiên xuất hiện rất nhiều người lặng yên nhìn Tiểu Kim Xà chạy trong sơn cốc.
Rốt cục Kim Xà đi tới một khóm hoa đỗ quyên bị máu tươi nhuộm đỏ, chỗ đó là nơi đầu Tuệ Ngôn rơi xuống, Kim Tượng Đế cuộn mình trước đầu của Tuệ Ngôn tựa như chỗ đó có Tuệ Ngôn còn sống đang ngồi, nhẹ giọng nói chuyện còn hắn thì đang tập trung tư tưởng yên lặng lắng nghe.
Hắn biết khi nhân loại thương tâm sẽ khóc lớn, sẽ rơi lệ nhưng hắn lại không thể nói nên lời, toàn thân khó chịu, không phải tới từ thân thể mà tới từ nơi sâu thẳm trong nội tâm phảng phất như có người bịt mũi không cho hắn hô hấp vậy.
Đau nhức tới mức hít thở không thông! Bi thương tới mức không lời diễn tả.
Gió đêm lạnh lẽo, mùa xuân đến rồi nhưng hàn ý của mùa đông vẫn còn lưu lại.
Những lời của Tuệ Ngôn phảng phất như bắt đầu tái hiện, giọng nói, dáng điệu và tướng mạo cũng hiện ra.
Ngẩng lên nhìn trời cao, vẫn còn là đêm tối, cách đây một khắc Tuệ Ngôn hãy còn ngồi đây giúp hắn khai linh thế mà lúc này chỉ còn lại một cái đầu mà thôi. Kim Tượng Đế đột nhiên nhớ tới việc Tuệ Ngôn bị Hoa Thanh Dương cắt đứt tứ chi vội quay người đi tìm.
Hắn chạy trong sơn cốc, trong rừng rậm thầm nghĩ nhất định phải thu thập thân thể của sư huynh, nhất định phải mai táng tốt cho y.
Nhưng hắn đã tìm mấy vòng mà chẳng thấy gì, sau khi trở lại bụi hoa đỗ quyên thì phát hiện chỗ đó có một đàn dã thú bao vây. Những con dã thú này đã bị linh khí trong máu của Tuệ Ngôn dẫn tới, trong chốc lát hắn đã hiểu cả rồi, thân thể của sư huynh đã bị dã thú ăn mất. Máu trong người hắn dồn hết lên đầu, sát niệm trong lòng cuồn cuộn trào dâng, thân hắn hóa thành một đạo kim tuyến đâm xuyên qua lũ dã thú kia, những con dã thú ngây thơ ngay cả linh cũng chưa mở được không cách nào trốn thoát được, từng con từng con còn chưa kịp phản ứng đã nằm cả trên mặt đất.
Từ xa nhìn lại chi thấy dưới một bụi hoa đỗ quyên đầu Kim Tượng Đế ngẩng lên nhìn người đứng khắp sơn cốc, xung quanh hắn dã thú chết nằm la liệt giống như đang tế tự. Kim Tượng Đế nhìn một vòng rồi sau đó lớn tiếng nói: “Trong nhân gian có câu có thể cứu mạng người sắp chết thì cả đời sẽ an tâm. Các ngươi đều là kẻ đắc đạo, chỉ cần cản trờ thì có khó gì nhưng vì sao tất cả đều lạnh lùng như vậy, tất cả đều thấy chết mà không cứu”
Bốn phía lặng ngắt như tờ không ai đáp lời Kim Tượng Đế cả.
“Sư huynh ta chưa bao giờ đắc tội Hoa Thanh Dương, hắn lại không ngừng đuổi giết ép sư huynh ta đi lên tuyệt lộ, chết rồi thi cốt cũng không còn, chẳng lẽ trong thiên địa này không có công đạo hay sao?”
Không có kẻ trả lời chỉ có tiếng gió ô ô than khóc.
“Nếu như có người giúp ta báo thù thì ta nguyện cả đời làm nô, cả đời phụng dưỡng” Kim Tượng Đế cơ hồ dốc toàn bộ sức lực hô lớn.
“Nếu nhân loại ai cũng giống như Hoa THanh Dương tuyệt tình tuyệt tính hoặc giống như các ngươi vậy lạnh lùng đáng sợ thì ta nguyện cả đời này không thoát yêu thân, trầm luân muôn kiếp”
Thanh âm quyết tuyệt vang vọng tới tận vân tiêu truyền đi cực xa trong đêm tối.
************
Lời dịch giả:
Dịch xong chương này cảm xúc vẫn như lúc mới đọc, cảm động dù giọng văn của Thân Vẫn lạnh lẽo, cái chết của Tuệ Ngôn phảng phất như chuyện rất nhỏ, hành động của Kim Tượng Đế phảng phất như rất bình thường nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy rất khó chịu. Đó là cái hại khi chui sâu vào trong truyện của lão. =='
Chương sau đại anh hùng hồi bé của ta xuất hiện: Tôn Ngộ Không, cơ mà sau khi dịch xong chương này thì có lẽ là ta sẽ tạm dừng tầm 3 đến 4 ngày có thể lâu hơn chút. :)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.