Kí Ức Ngày Đông

Chương 2:




08.
Tôi ngồi trên giường ôm đầu gối, nhìn chằm chằm bức màn bị gió thổi.
Dưới lầu, người một nhà bọn họ có lẽ đang ăn cơm vui vẻ với nhau.
Mẹ nói, không nên tin tôi.
Ba nói, tôi lớn rồi mà vẫn không hiểu chuyện.
Chị gái nói, mọi người đừng trách em gái, em gái chỉ là có tự trọng quá cao.
Anh trai nói, tôi sớm biết trong lòng cô xấu xa.
Tôi đã từng cho rằng, Lâm Ức Thần sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.
Lúc trước mẹ tôi tái giá, mang 2 chị em tôi đi gặp Lâm Ức Thần, tầm mắt của hắn dính chặt trên người tôi.
Trước kia, điều kiện của mẹ tôi không tốt, mà có cái gì tốt đều sẽ dành cho chị gái tôi.
Chị gái luôn được mẹ khen, còn tôi chỉ nhận được sự chỉ trích.
Sau khi Lâm Ức Thần xuất hiện, hắn cho tôi biết mùi vị được thiên vị là gì.
Hắn luôn mua đồ tốt cho tôi, tôi muốn ăn cái gì chỉ cần làm nũng hắn sẽ mua cho tôi.
Tôi vẫn nhớ giữa trời nắng nóng mùa hạ năm đó, hắn dựa vào cửa, nghiêng đầu hỏi tôi, có muốn đi xem phim không.
Lục Tiện cũng muốn đi cùng nhưng mà hắn không dẫn đi.
Hắn nói, Lục Tiện đã được mẹ yêu thương quá nhiều rồi.
Bất quá không sao hết, hắn sẽ yêu thương tôi.
Luôn chịu chỉ trích, luôn bị cho rằng tệ hại, thì đây là lần đầu tiên có người chiếu sáng cuộc đời tôi.
Là do trận lửa lớn đó đã cuốn đi hết tất cả.
Tôi vẫn nhớ vào ngày tang lễ của mẹ hắn, hắn đã túm cổ áo tôi, rất nhiều người bên cạnh kéo ra mà vẫn không được.
Hai tròng mắt hắn đỏ ngầu, chỉ hỏi tôi, tại sao người chet đi không phải là tôi.
Cũng là ngày đó tôi mới biết được.
Hắn thiên vị tôi là bố thí, giống quan tâm cho động vật thôi.
Hắn cùng những người khác giống nhau, cho rằng tôi không bằng chị gái.
Từ trước tới nay, hắn chưa từng đứng về phía tôi, mà hắn chỉ là cảm thấy tôi đáng thương.
Vì thế, chỉ cần có một hạt giống nhỏ mọc mầm hoài nghi tôi, hắn không chút do dự mà đẩy tôi xuống địa ngục, thậm chí còn muốn tôi chet đi.
09.
“Cậu biết em gái của cô ta không?”
“Nghe nói là ngoại phạm giet người”
“Đúng vậy, thật đáng sợ...”
Lục Tiện vừa tiến vào công ty của ba làm, những lời đồn đãi này liền truyền ra ngoài.
Tôi vào công ty gia đình, là do mẹ tôi yêu cầu, mà vị trí của tôi là cấp thấp.
Nhưng Lục Tiện vừa vào, đã trở thành cấp trên của tôi.
Lý do là, chị ta đã từng đi du học.
Tôi và Lục Tiện rất giống nhau, chuyện chúng tôi là song bào thai đã trở thành đề tài của cả công ty.
Sau đó, chuyện tôi là ngoại phạm giet người bắt đầu lan xa.
Rốt cuộc là do ai gây ra, tôi không cần đoán.
Cho nên khi về nhà, chuyện đầu tiên tôi làm đó là vào phòng bếp tìm Lục Tiện.
Chị ta và Lâm Ức Thần đang vui vẻ hòa thuận cùng nhau chuẩn bị đồ ăn, khi tôi tới cầm lấy con dao, Lâm Ức Thần theo bản năng mà bảo hộ chị ta ở đằng sau.
Tôi thấy động tác này, ngực đau một chút.
Mà Lục Tiện ở đằng sau, cười đắc ý với tôi.
“Tại sao chị lại truyền bá những tin tức đó trong công ty, để mọi người mắng chửi tôi?”
Tôi giơ con dao lên hỏi chị ta mà Lâm Ức Thần cau mày khó chịu nhìn tôi.
Chị ta lại trả lời rất tự nhiên.
“Em gái, em đang nói gì nha? Chị nghe không hiểu?”
“Tôi hỏi chị..”
“Em gái nói nữa thì, em cũng mang tội giet người mà?”
Chị ta đằng sau lưng Lâm Ức Thần bình tĩnh mà nói những lời này. Giống như muốn đem trái tim tôi đạp nát.
Tôi thừa nhận, có một khắc vừa nghe như thế, rất muốn đem dao chem’ chị ta.
Chính là Lâm Ức Thần đi trước một bước, hắn nắm lấy cổ tay tôi, đem con dao cướp đi.
“Cô điên đủ chưa?”
Tôi điên đủ chưa?
Có nhiều khi, tôi rất hâm mộ những người trong bệnh viện tâm thần.
Có thể đắm chìm vào thế giới của riêng mình, không cần phải chứng mình những tai họa không phải mình làm.
Dao bị lấy đi, tôi bị đẩy ra ngoài.
Cửa đóng lại, mơ hồ có giọng nói của bọn họ.
Lâm Ức Thần nhẹ giọng hỏi chị gái tôi có bị dọa sợ không.
10.
Hôm nay chỉ có mẹ tôi trở về ăn cơm.
Ba ở công ty làm không về được.
Bởi vì xảy ra chuyện vừa rồi nên không khí trên bàn cơm không tốt lắm.
“Tiểu Hữu, con lại gây chuyện với chị gái?”
Mẹ tôi thấy không khí không đúng, mà lựa chọn đầu tiên chính là chỉ trích tôi.
Trước kia chỉ cần thấy Lục Tiện lộ vẻ ủy khuất mẹ tôi sẽ bắt tôi xin lỗi đầu tiên.
Sau thì có Lâm Ức Thần, hắn sẽ giải thích cho tôi, trấn an mẹ tôi, nói rằng nhất định không phải là do tôi sai.
Nhưng hiện tại, hắn hoàn toàn trầm mặc.
“Tiểu Hữu, con thật là càng ngày càng không hiểu chuyện”
Mẹ tôi đem đũa đập mạnh xuống bàn, đề cao giọng mà nói với tôi.
Tôi biết mà, chỉ cần Lục Tiện trở về, mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.
Chị ta khẳng định muốn làm loạn tất cả mọi thứ lên, xong sẽ hướng tôi dương oai, vì được thiên vị.
“Aiiii, đứa nhỏ này, không nghe lời đúng không?”
Mẹ tôi muốn tôi xin lỗi mà tôi không lên tiếng nên bà ấy tức giận.
Lòng tôi giống như bùng lên một ngọn lửa.
Tôi đứng bật dậy, lớn tiếng hỏi bọn họ.
“Vì cái gì mà mọi người cho rằng con luôn mắc sai lầm? Luôn là con làm sai?”
“Con nói con không phóng hỏa, không phải con phóng! Vì gì mà không tin con?”
“Con nên chứng minh mình trong sạch như nào đây? Vì sao chân tướng rõ ràng ở đó mà không ai chịu tin đâu?”
Có lẽ là tự nhiên mà tôi bùng nổ, mọi người đều trầm mặc.
Rất an tĩnh, vô cùng an tĩnh, tới khi chị gái tôi mở miệng.
“Chính là ngày đó, chị không có ở hiện trường nha”
“Không phải là em, thì còn ai nha?”
Nếu không phải ngày đó, chị ta nhéo bả vai tôi, chính miệng yêu cầu tôi nhận tôi thay chị ta.
Thì có khả năng tôi sẽ tin chị ta diễn giỏi thật.
Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của chị ta, lần đầu tôi được sự khiêu khích.
Cảm xúc của tôi bị châm ngòi, bưng lên tô canh trên bàn, hất thẳng vào người chị ta.
Có lẽ chị ta không phản ứng được nên đã kêu rất to.
Đồ ăn vừa bưng lên không lâu nên rất nóng.
Mẹ tôi lập tức nhào qua, lấy khăn giấy lau cho chị ta, còn hỏi chị ta còn muốn lấy đá chườm không.
Mà sau đó, mặt tôi, bị người ta tát một cái.
Tôi không dám tin mà mở to mắt.
Cúi đầu, chất lỏng màu đỏ từ mũi tôi chảy xuống nền nhà.
Người đứng đối diện tôi có chút giật mình, nhìn chằm chằm tay mình.
Lâm Ức Thần đánh tôi.
Vì bảo hộ cho một người, mà người đó là hung thủ thật sự hại chet mẹ hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn trước mặt tôi ngốc như thế, một lúc lâu hắn mới phản ứng lại, muốn đưa khăn giấy cho tôi lau máu mũi.
Tôi vứt đi.
Đi lui từng bước một, nhìn từng người trong nhà này.
Tôi đã từng nói chuyện nhẹ nhàng, tôi cũng từng quyết liệt mà phản kháng.
Nhưng mà bọn họ lựa chọn tin chị gái vô điều kiện.
Những lời bôi nhọ đó giống như một con dao, đâm vào khe hở của mối quan hệ chúng tôi thật sâu.
Tôi quay đầu lại chạy tới cửa, mở cửa, lao thẳng ra ngoài.
Tôi không thể sống ở nhà này, không thể nhìn thấy những người này nữa.
Tất cả cảm giác đều đang k1ch thích tôi, không biết là tôi vứt bỏ bọn họ hay bọn họ vứt bỏ tôi.
Tôi chỉ biết đêm nay không có ánh trăng.
Bên đường trống rỗng, chỉ có ánh đèn xe ô tô vừa xẹt qua.
11.
Tôi không có mục tiêu mà cứ đi lang thang.
Tôi không biết nên đi nơi nào, đáng giận chính là mỗi lần khổ sở tôi đều muốn đi tới công viên kia.
Bởi vì trước đây mỗi khi khổ sở, Lâm Ức Thần sẽ dẫn tôi tới công viên giải sầu.
Bỗng nhiên, một người đụng trúng tôi.
“Ya! Mẹ nó, tôi thấy cô đi từ trong nhà ra, đã đi theo cô rất lâu”
“Cô đồng ý cho tôi 20 vạn, khi nào cô mới đưa?”
Là một người đàn ông có vóc dáng thấp, đội nón lưỡi trai, chỉ lộ ra một đôi mắt nhỏ.
Tôi cho rằng hắn nhận sai người nên né tránh.
Kết quả hắn kéo tay áo tôi.
“Ê!, cô đừng có mà trở mặt không nhận người nha, ảnh chụp còn trong tay tôi đó”
Mới bắt đầu, tôi còn nghĩ mình xui xẻo, gặp phải kẻ điên. Sau đó tôi ý thức được, không phải, hắn thấy mặt tôi mà.
Hơn nữa quần áo hôm nay tôi mặc không phải của tôi, không phải đồ mà hằng ngày tôi mặc.
Mà chị gái tôi, thường xuyên mặc loại áo gió này.
Vậy chỉ có một khả năng.
Hắn đem tôi trở thành chị gái song sinh.
Tôi nuốt ngụm nước miếng, hỏi hắn
“Ảnh chụp gì?”
“Nha, sao lúc này lại giả ngu?”
“Đương nhiên, là ảnh chụp em gái cô nha, cô luôn tìm tôi để lấy mà, bằng chứng, quan trọng, vụ án”
“Ai nha, cô yên tâm, lần này đưa tiền cho tôi, ảnh chụp này sẽ được tiêu hủy sạch sẽ luôn”
Trong nháy mắt, trái tim tôi đập mạnh.
Ảnh chụp, bằng chứng quan trọng, đưa tiền
Vụ án năm đó, bởi vì thiếu đi chứng cứ mấu chốt nên không thể định tội.
Thực rõ ràng, ảnh chụp trong tay người này, đủ để cho chị gái tôi nhận án tử.
Cho nên mấy năm gần đây, hắn đã dùng những bức ảnh này đòi tiền Lục Tiện.
....Không nghĩ tới, đòi tới người tôi.
Tôi cố gắng bình phục nội tâm đang kích động, làm bộ như xem di động, kì thật đang mở camera hỏi hắn.
“Ảnh chụp, có thể cho tôi nhìn sao?”
“Ai nha, cô muốn xác định bao nhiêu lần..”
Hắn móc di động ra, chuẩn bị cho tôi xem, tự nhiên động tác dừng lại.
Hỏi tôi một vấn đề rất kì quái.
“Trên núi có mấy con vịt?”
“?”
Tôi bị hỏi có chút mông lung, nhất thời phản ứng không kịp, ngây ngốc nhìn hắn.
Một chút tôi mới ý thức được, đây là ám hiệu.
Chờ tôi phản ứng lại thì người trước mặt đã chạy.
Lập tức tôi đuổi theo, thật ra tôi không vận động lâu rồi, mà nghĩ tới hắn có bằng chứng trong người, nếu tôi bắt được hắn có thể chứng minh mình trong sạch, cho nên tôi cố gắng chạy thật nhanh.
Như vậy thì.
Không có ai chán ghét tôi.
12.
Hắn chọn những địa phương có nhiều người để chạy.
Cho nên tôi đã đuổi theo hắn tới góc phố sầm uất, hắn chạy phía trước, tôi dí theo đằng sau, nhất thời rất nhiều người tò mò vây xem.
Điện thoại trong túi lại reo liên tục.
Tôi không biết là ai gọi, gọi liên tục không ngừng.
Cũng may tới phía trước, người quá nhiều nên người đàn ông kia đang khó khăn mà lách, tôi chạy chậm theo, bấm nhận điện thoại.
......Là Lâm ức Thần gọi.
Vừa bắt máy hắn đã hỏi tôi.
“Cô đi đâu?”
Tiếng người ồn ào, nên Lâm Ức Thần nói lớn giọng hơn, mà người đàn ông phía trước đã lách qua đoàn người.
“Cô quay về đây”
Ánh đèn xanh lập lòe, mà người đàn ông đó đã băng qua đường rồi, đèn liền đổi thành đỏ.
Hắn đột nhiên hỏi tôi.
“Cô.. Còn chảy máu mũi sao?”
Bởi vì đèn đỏ đã sáng cho nên rất nhiều ô tô khởi động, mà người đàn ông tôi muốn đuổi theo đã càng ngày càng xa.
Đó có lẽ lần duy nhất trong đời tôi, cách gần chân tướng sự thật như vậy.
Đó là cơ hội duy nhất chứng minh mình trong sạch mà tôi có thể nắm chắc.
Tôi nhìn chằm chằm dòng xe chạy ngang, siết chặt điện thoại, hỏi đối phương.
“Anh, không phải anh không tin em sao”
“Em liền chứng minh cho anh xem”
Vì thế tôi băng qua đoàn xe ô tô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.