Kì Tài Giáo Chủ

Chương 578: Khí vận gia thân 2




Cứ như ra không ra được, vào không vào được, thân thể ba người Thủy Vô Tướng đã xuất hiện biến hóa.
Thân thể Huyền Cửu U cùng Thủy Vô Tướng càng ngày càng ảm đạm, sương đen tiêu tán, nước đen bốc. hơi.
Thi Cửu Linh cũng chẳng khá hơn chút nào, quanh bộ xương của hắn đã xuất hiện vết rạn, rõ ràng là không kiên trì được thêm bao lâu nữa.
Hơn nữa phù văn trên cung điện cũng bắt đầu lấp lóe, rõ ràng phong án đã sắp bị phá hủy hoàn toàn.
Đúng lúc này, ngoài hành lang có một bộ xương khô toàn thân bốc lửa chạy tới, chính là Viêm Xích Tiêu.
Phong ấn đã buông lỏng, sợi xịch cuối cùng giam cầm Viêm Xích Tiêu cũng theo đó đứt gãy.
Thủy Vô Tướng hét lớn: “Mau tới giúp chúng tat”.
Viêm Xích Tiêu không nói hai lời, lập tức tiến vào. trong trận pháp, thiêu đốt chân linh bản thân giúp Lã Ôn Hầu đối kháng với ánh sáng yếu ớt trên khối ngọc.
Nhưng không biết khối ngọc kia là gì, cho dù có Viêm Xích Tiêu gia nhập nó vẫn giam cầm chặt chẽ chân linh của Lã Ôn Hầu. Tới thời khắc cuối cùng, chân linh Lã Ôn Hầu rốt cuộc không kiên trì nổi, ầm ầm sụp đổi
“Không!”
Đám người Thủy Vô Tướng gầm lên một tiếng, âm thanh lộ ra bi thương phẫn nộ và không cam lòng..
Trước đó chân linh Lã Ôn Hầu bị phong ấn trong hình người bằng đồng xanh kia. Thứ này đương nhiên để giam cầm Lã Ôn Hầu, nhưng dưới sự thao túng của Thủy Vô Tướng, hắn chuyển Trân Linh Tỏa Hồn Chú thành Uẩn Linh Tỏa Hồn Chú, khiến trận pháp này ngược lại có công hiệu bảo hộ chân linh.
Cho nên Lã Ôn Hầu chỉ có duy nhất một cơ hội, một khi chân linh thoát khỏi trói buộc nhưng lại không thể đoạt xá trùng sinh, như vậy sẽ tan nát như hiện tại.
Bọn họ mưu tính suốt bao năm tháng, chờ mãi có người tiến vào. Mặc dù quá trình khá sóng gió nhưng vẫn tính là thuận lợi. Kết quả không ai ngờ nổi cuối cùng họ lại thua trên một thứ không hiểu nổi như vậy!
Có điều chuyện kế tiếp lại vượt ngoài dự đoán bọn họ.
Chân linh Lã Ôn Hầu sau khi vỡ vụn không tiêu tán mà được ánh sáng yếu ớt của khối ngọc kia giam cầm, cuối cùng không ngờ lai dung nhập vào cơ thể Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên ôm đầu, hai mắt nhắm nghiền, lộ vẻ đau đớn.
Có điều khi hắn mở mắt, ánh mắt lại vô cùng kinh người.
Không ai có thể hình dung nổi ánh mắt này, đó là một cảm giác hờ hững bễ nghễ thiên hạ, coi thường hết thảy, phẳng phất như thần linh.
Nhưng ánh mắt này chỉ tồn tại một khoảnh khắc. ngắn ngủi rồi lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt mê man của Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên vô thức vẫy tay một cái, thanh Phương thiên họa kích Vô Song vốn còn bài xích Lã Phụng Tiên lúc này lại chủ động bay tới tay Lã Phụng Tiên, lập tức lóe lên vẻ sắc bén kinh người!
Bốn người Thủy Vô Tướng hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ mịt mờ.
Rốt cuộc bọn họ thành công hay không đây?
Chân linh Ôn Hầu đại nhân đúng là đã vỡ vụn, nhưng mảnh vỡ chân linh lại dung nhập vào cơ thể tiểu tử này. Hơn nữa Phương thiên họa kích Vô Song lại chủ động nhận Lã Phụng Tiên làm chủ. Đây rốt cuộc là chuyện gì? "Từ đoạt xá không được trở thành truyền thừa à?
Có điều hiện tại đám người Thủy Vô Tướng đã không kịp suy nghĩ chuyện này, bọn họ đã thiêu đốt chân linh, bản thân chỉ còn lại một hơi thở.
Cho nên đám người Thủy Vô Tướng lập tức xuất thủ, tùy ý chọn bốn võ giả thực lực yếu kém bổ tới, chiếm cứ cơ thể bọn hắn, đoạt xá trùng sinh.
Với thực lực bọn họ hiện tại, tìm kẻ thực lực mạnh rất không thực tế, bọn họ cũng chẳng có thời gian đâu bắt bẻ cao gầy mập ốm thiên phú ra sao, giữ mạng quan trọng hơn.
Phong ấn trấn áp Lã Ôn Hầu đã vỡ vụn, toàn bộ vùng đất phong ấn cũng đã sắp sụp đổ.
Lã Phụng Tiên mê man cầm thần binh Vô Song đi về phía Sở Hưu, có điều Sở Hưu lại lặng lẽ lui về sau một bước, khí thế cũng ngưng tụ tới cực hạn.
Chuyện này không thể trách Sở Hưu quá khẩn †rương được, thực tế thấy Lã Phụng Tiên vừa hành động, mọi người xung quanh cũng vô thức lui về phía sau.
Mặc dù bọn họ trơ mắt nhìn chân linh Lã Ôn Hầu vỡ vụn, có điều tới cấp bậc như Lã Ôn Hầu có quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi phát sinh, có trời mới biết rốt cuộc Lã Phụng Tiên có bị đoạt xá hay không.
Lúc này Lã Phụng Tiên cũng phản ứng lại, hắn cười khổ một tiếng nói: “Sở huynh, ta không sao. Chân linh Lã Ôn Hầu đã hoàn toàn vỡ vụn.”
Sở Hưu lặng lẽ dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn một lần, phát hiện không có điểm dị thường mới nói: “Ngươi nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu rồi?”
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Có thể nói như vậy, có điều ta đoán có lẽ chính Lã Ôn Hầu cũng chẳng muốn đưa truyền thừa cho ta.
Hơn nữa ta còn nhận được một số trí nhớ mơ hồ, có điều những ký ức này ta không thể nào nhớ ra nổi.”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh thậm chí cả Phương Thất Thiếu cùng Doanh Bạch Lộc đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Lã Phụng Tiên, đây rõ ràng là đại cơ duyên!
Đây là truyền thừa của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, hơn nữa giờ thần binh Vô Song của Lã Ôn Hầu còn tới tay Lã Phụng Tiên. Có thể nói lần này tất cả chỗ tốt đều thuộc về Lã Phụng Tiên, cho dù Phương Thất Thiếu và Doanh Bạch Lộc cũng thấy ghen tị với vận may của Lã Phụng Tiên.
Thật ra lần này trong số những người tiến vào nơi phong ấn Lã Ôn Hầu, không tính ba tông sư võ đạo Đổng "Tề Khôn, Lã Phụng Tiên căn bản không có gì bắt mắt.
Người bắt mắt nhất thực ra là Sở Hưu giết chết tông sư võ đạo, cùng với Doanh Bạch Lộc bộc lộ tu vi vô Song.
kết quả hai vị này đều không mò được truyền thừa, †ất cả mọi thứ đều được Lã Phụng Tiên cầm trong tay. Không thể không nói, có đôi khi vận may còn quan trọng hơn thực lực.
Sở Hưu nghỉ hoặc chỉ vào khối ngọc trước ngực Lã Phụng Tiên nói: “Đây là cái gì vậy?”
Tất cả mọi người đều nhìn ra nếu không có khối ngọc này chắc chắn Lã Phụng Tiên đã bị Lã Ôn Hầu đoạt xá, chính nhờ khối ngọc này Lã Phụng Tiên mới xoay chuyển được càn khôn.
Lã Phụng Tiên lấy khối ngọc ra, có điều lúc này trên khối ngọc đã có một vết rạn.
Vuốt ve vết rạn trên khối ngọc, sắc mặt Lã Phụng Tiên hơi đau lòng nói: “Đây là khối ngọc mẹ ta xin trên miếu nhỏ trên núi, cho ta từ khi ta còn nhỏ được cao. tăng khai quang.
Lúc ta nhỏ rất hay đau ốm, mẹ ta liền đeo cho ta khối ngọc này, nói có thể bảo hộ cho ta cả đời bình an.”
Sở Hưu thoáng im lặng, Lã Phụng Tiên tuy trời sinh thần lực nhưng hắn lại chưa từng tu luyện công pháp luyện thể nhưng lực lượng lại chẳng hề kém gì võ giả tu luyện công pháp luyện thể. Thế nhưng lúc nhỏ hắn lại là đứa trẻ ốm yếu bệnh tật?
Có điều Sở Hưu càng nghỉ hoặc về lai lịch khối ngọc này, hắn lấy làm lạ nói: “Lã huynh, lúc trước vị cao tăng nào đưa khối ngọc này cho ngươi? Ngươi không nghĩ thứ bình thường lại ngăn cản được chân linh Lã Ôn Hầu đấy chứ?”
Lã Phụng Tiên là người có đại khí vận, chuyện này Sở Hưu đã biết từ trước cho nên y lại càng lấy làm lạ về vị cho Lã Phụng Tiên khối ngọc kia. Hẳn là cao tăng ẩn thế gì đó, chí ít cũng phải tới cấp bậc của Đàm Uyên đại sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.