Kì Tài Giáo Chủ

Chương 478: Tỷ võ kén rể -1




Sau khi Lục tiên sinh tới, nguy cơ của Sở Hưu mới chính thức qua đi.
Lục tiên sinh cùng Mai Khinh Liên cơ bản có thể đại biểu cho thái độ của đại bộ phận nhánh Ẩn Ma đối với Sở Hưu. Lại thêm những người biết thân phận Sở Hưu chỉ có bọn họ, có thể nói chỉ cần giải quyết bọn họ, mọi vấn đề đều êm đẹp.
Dẫn người trở lại Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu bố trí những người khác về trước, bản thân lại tới tổng đường báo cáo. Vừa là chào hỏi Quan Tư Vũ một tiếng, quan trọng hơn là chào hỏi với Mai Khinh Liên.
Sở Hưu còn chưa tìm Mai Khinh Liên, bên phía Mai Khinh Liên đã nhận được tin của Sở Hưu, trực tiếp tới phòng cho khách tìm Sở Hưu.
Sở Hưu nhíu mày kinh ngạc nói: “Giữa ban ngày ban mặt, thánh nữ đại nhân không sợ bị người khác trông thấy ngươi tới chỗ ta à?”
Mai Khinh Liên thản nhiên nói: “Yên tâm đi, toàn bộ hậu trạch tổng bộ Hình Đường có ai dám lắm mồm chứ? Nói chuyện của ngươi đi, giải quyết xong xuôi mọi chuyện rồi chứ? Lau mông sạch chưa?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Tên kia đã chết tới mức không còn cặn bã gì rồi, Lục tiên sinh cũng tới tìm ta, mọi chuyện đều được giải quyết triệt để.” 
Nghe Sở Hưu nói vậy, Mai Khinh Liên cũng thở phào một hơi.
Dù sao lúc đó nàng cũng lựa chọn đứng về phía Sở Hưu, nếu Sở Hưu làm hỏng chuyện, xảy ra chuyện bất ngờ gì, thân phận bị nhánh Ẩn Ma làm lộ ra ánh sáng, nàng cũng phải chịu xui theo.
Có điều Mai Khinh Liên vẫn cười lạnh nói: “Nói thật nhé, đây là lần đầu tiên ta gặp một kẻ to gan như ngươi, dám chơi thủ đoạn này trước mặt đông đảo cao thủ tiền bối nhánh Ẩn Ma chúng ta, ngươi đúng là to gan tới không giới hạn.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đôi khi ranh giới thật hay giả thật ra không quan hề quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất. Như giờ, kết quả chẳng tốt ư? Bên phía Đông Tề đã có tin truyền lại, thánh nữ đại nhân ngài có thể hỏi thăm đôi chút tên Trương Sở Phàm kia rốt cuộc đức. hạnh ra sao. Để hắn làm truyền nhân Côn Luân Ma Giáo mới là tai nạn cho nhánh Ẩn Ma.”
Mai Khinh Liên gật nhệ đầu, điểm này nàng cũng phải thừa nhận, mặc dù nàng chưa từng gặp Trương Sở Phàm nhưng lại biết trên giang hồ này quả thật không Tìm được mấy tuấn kiệt trẻ tuổi có thể sánh với Sở Hưu.
Nhánh Ẩn Ma vốn suy thoái nhiều năm, bọn họ lấy đâu ra võ giả mười hạng đầu Long Hổ Bảng để giữ thể diện?
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Đúng rồi, lần này Tà Cực Tông cũng ra tay, bọn họ định mời chào Trương Sở Phàm, đáng tiếc tới chậm một bước, bị ta nhanh chân đến trước.
"Ta cùng Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông đánh một trận, có điều điểm khiến ta lấy làm lạ là thánh nữ Bái Nguyệt giáo lại đi cùng đám Tà Cực Tông kia. Quan hệ giữa Bái Nguyệt Giáo với Tà Cực Tông đã tốt tới mức này rồi à?
Hơn nữa thực lực của ta mạnh hơn Diệp Thiên Tà một chút, nhưng ta lại không nhìn thấu thánh nữ Bái Nguyệt giáo kia.
Thực lực đối phương trong thế hệ trẻ tuổi đủ đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, thậm chí có thể là năm hạng đầu.”
Mai Khinh Liên khinh thường nói: “Cái đức hạnh đó của Tà Cực Tông cũng xứng xưng huynh gọi đệ với Bái Nguyệt Giáo? Chắc là quỳ xuống liếm gót giày người ta. Đừng nói Bái Nguyệt Giáo phái thánh nữ tới, cho dù chỉ là một sứ giả, chắc hẳn Tà Cực Tông cũng phải đối xử khách khí.
Còn thánh nữ Bái Nguyệt giáo kia cũng chẳng phải hạng dễ chọc. Thánh nữ dù sao cũng là thánh nữ, công pháp truyền thừa của nàng là bí truyền trong Bái Nguyệt Giáo, ngay cả giáo chủ cũng không thể tu luyện, chỉ có thánh nữ mới có tư cách chạm vào.
Có điều ngươi cũng không cần quan tâm tới nàng, thánh nữ Bái Nguyệt giáo chỉ là danh tiếng hiện tại khá lớn mà thôi, trước kia chẳng tính là gì. Ngày xưa khi Côn Luân Ma Giáo cường thịnh có rất nhiều tông môn có thánh nữ hay thánh tử gì đó. Tất cả đều học theo Côn Luân Ma Giáo. Côn Luân Ma Giáo đã xưng là Thánh Giáo, có thánh tử thánh nữ cũng rất bình thường.
Chẳng qua thánh nữ Bái Nguyệt giáo có phần đặc thù, được lựa chọn nghiêm ngặt nhất. Hơn nữa mỗi đời thánh nữ Bái Nguyệt giáo đều có địa vị rất cao, chẳng qua mạng sống của thánh nữ Bái Nguyệt giáo mỗi thời đều khá ngắn, cho dù các nàng bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, không ai sống được hơn năm mươi tuổi.
Theo ta thấy có lẽ công pháp nhánh thánh nữ Bái Nguyệt giáo có phần thiếu hụt, mặc dù có thể lên tới cấp bậc tông sư võ đạo trong thời gian ngắn nhưng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tuổi thọ.”
Giọng điệu Mai Khinh Liên rất khinh thường Tà Cực Tông, cũng chẳng có ngữ khí tốt lành gì về thánh nữ Bái Nguyệt Giáo. Theo Sở Hưu âm thầm suy đoán, có lẽ Mai Khinh Liên đang ghen tị? Dù sao hai bên đều là nữ nhân, lại đều là thánh nữ Ma đạo, thế nhưng vị kia của Bái Nguyệt Giáo ngoại trừ thực lực tạm thời không tốt, địa vị thậm chí còn cao hơn Mai Khinh Liên. Dù sao một bên thân đơn thế cô, còn một bên lại dựa lưng vào Bái Nguyệt Giáo.
Đương nhiên Sở Hưu cũng nghỉ ngờ không biết có phải Mai Khinh Liên ghen tị về chuyện thánh nữ Bái Nguyệt Giáo trẻ tuổi hơn nàng không. Đương nhiên câu này Sở Hưu sẽ không nói ra miệng, y còn chưa ngu ngốc như vậy. 
Mai Khinh Liên hừ khẽ một tiếng rồi nói: “Được rồi, ta không nói thêm gì với ngươi nữa. Ngươi về một thời gian dài như vậy rồi, tới gặp Quan Tư Vũ đi đã.”
Sau khi nói xong, Mai Khinh Liên quay người rời đi.
Trong quá khứ mỗi khi Sở Hưu trở lại Quan Trung Hình Đường báo cáo tình
hình, biểu hiện của Quan Tư Vũ luôn rất lạnh nhạt.
Chỉ cần Sở Hưu kiếm được thanh danh cho Quan Trung Hình Đường là đủ, nên thưởng thì thưởng, nên phạt thì phạt, thật ra rất đơn giản.
Nhưng lần này Quan Tư Vũ lại không nói chuyện thưởng phạt mà chỉ đứng nhìn Sở Hưu phía trước, lông mày nhíu chặt, một lát sau mới nói: “Ngươi nói ngươi tới Đông Tề chỉ để giết chết dư nghiệt Ma Giáo, giương oai cho Quan Trung Hình Đường chúng ta. Nhưng vì sao cuối cùng lại diệt sạch cả An Thái Phủ Dương gia, còn động thủ với người của Tà Cực Tông?”
Sở Hưu mặt không đổi sắc nói: “Dương gia kia là đồng lõa với dư nghiệt Côn Luân Ma Giáo, không diệt Dương gia ta cũng không giết được tên kia. Đối phương còn có thể không ngừng gây phiền toái cho ta, đến lúc đó thứ ta nhận được không phải lời tán thưởng trên giang hồ mà là chế nhạo.
Về phần Tà Cực Tông, không phải ta chủ động tới gây sự với chúng mà là người của Tà Cực Tông đột nhiên động kinh xuất thủ với ta.” 
Quan Tư Vũ xoa xoa hai hàng lông mày nói: “Sở Hưu, ngươi đừng nhìn Quan Trung Hình Đường ta giờ yên ổn như vậy, coi như có số má trên giang hồ. Nhưng thực tế Quan Trung Hình Đường ta còn chưa đủ ổn định đâu, không khác gì ngồi trên miệng núi lửa cả.
Nằm giữa khe hở của ba nước như vậy, Quan Trung Hình Đường chúng ta cũng chỉ có thể tìm đường sinh sống tại đây, phải phát triển ổn định, làm việc cũng phải kín kế chu toàn mới đúng.
Ngươi giương oai cho Quan Trung Hình Đường là chuyện tốt, nhưng cũng phải nắm cho chắc mức độ “oai này.
Lần này ngươi gióng trống khua chiêng tới Đông Tề phá gia điệt môn, làm vậy quả thật quá đáng.
Nhớ kỹ, sau này không thể làm vậy nữa, nếu không gây náo động thành đại sự gì, cho dù là ta cũng không giữ được ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.