Kì Tài Giáo Chủ

Chương 457: Mời chào (1)




Nhiếp Nhân Long chủ động thối lui, thái độ này đã đủ biểu lộ hết thảy.
Thịnh Thiên Nghiêu nghe câu hỏi này của Nhiếp Nhân Long, mặt không biểu cảm nói: “Nhiếp Nhân Long, ngươi tính toán quá nhiều, chuyện như hiện giờ đương nhiên ngươi không hiểu được rồi. Còn định đánh tiếp không? Lão phu phụng bồi tới cùng!”
Nhiếp Nhân Long nhìn Sở Hưu và Lã Phụng Tiên một hồi, trực tiếp vung tay lên nói: “Đil”
Đám võ giả Tụ Nghĩa Trang có phần không cam lòng, Tụ Nghĩa Trang bọn họ bị đối phương giết chết hai đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, giờ cứ thế bỏ qua?
Có điều cho dù bọn họ không cam lòng nhưng Nhiếp Đông Lưu càng không cam lòng. Phụ thân tự mình xuất thủ nhưng vẫn khiến tên Sở Hưu này trốn thoát, thật sự không còn đạo lý nữa.
Nhưng Nhiếp Đông Lưu lại lý trí hơn những võ giả Tụ Nghĩa Trang kia nhiều. Hắn biết giờ toàn bộ Tụ Nghĩa Trang đều dựa vào mình phụ thân hắn nâng đỡ. Mạnh Nguyên Long có thể chết, Hàn Phóng cũng có thể chết, nhưng Nhiếp Nhân Long lại tuyệt đối không thể thụ thương.
Giờ cho dù hắn có muốn giết Sở Hưu, muốn giải quyết uy hiếp trong tương lai, nhưng lại không thể để phụ thân mình mạo hiểm.
Sau khi Nhiếp Nhân Long đi khỏi, Hạng Lê mới hừ lạnh một tiếng với Hạng Xung, đưa mắt nhìn sang Thịnh Thiên Nghiêu, thần sắc âm trầm nói: “Thịnh tiền bối, trước nay những người bị cuốn vào tranh đấu trong hoàng thất, một khi đứng sai phe sẽ có kết cục hết sức thê thảm.
Ta mong Thịnh tiền bối có thể nghĩ kỹ lại rồi mới hạ quyết định.”
Thịnh Thiên Nghiêu thản nhiên nói: “Chuyện đó không phiền nhị hoàng tử nhọc tâm.”
Hạng Lê hừ lạnh một tiếng, dù sao theo hắn thấy giờ Thịnh Thiên Nghiêu đã đứng về phía Hạng Xung.
Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Sở Hưu mới chắp tay với Thịnh Thiên Nghiêu nói: “Đa tạ Thịnh tiền bối ra tay cứu giúp, Sở Hưu vô cùng cảm kích.”
Thịnh Thiên Nghiêu đưa mắt với Sở Hưu một cái rồi của nói: “Ngày trước ta nhận ân tình lớn của Sở cự hiệp, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội báo ân, chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới.”
Sở Hưu thần sắc nghiêm nghị nói: “Thịnh tiền bối yên tâm, sau khi trở lại Quan Trung Hình Đường, ta sẽ thuật lại chuyện ở đây với Quan đường chủ. Ơn cứu giúp của Thịnh tiền bối ta cũng sẽ không quên.”
Sở Hưu cùng Thịnh Thiên Nghiêu đứng đó đường hoàng nói lời khách sáo, nhưng thực tế ẩn tình trong đó chỉ có chính họ biết.
Ý tứ của Thịnh Thiên Nghiêu là nghe Mai Khinh Liên phân phó tới cứu Sở Hưu, đều là người trong nhánh Ẩn Ma, chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới.
Ý của Sở Hưu là sau khi trở về y sẽ nói lại với Mai Khinh Liên, ân tình cứu viện này Sở Hưu cũng sẽ không quên.
Đương nhiên theo người ngoài thấy Sở Hưu giờ chỉ khách sáo với Thịnh Thiên Nghiêu một chút mà thôi, không có gì ghê gớm.
Lúc này Sở Hưu cũng đưa mắt nhìn sang thập tam hoàng tử Hạng Xung, chắp tay nói: “Cũng phải cảm tạ thập tam hoàng tử vừa rồi đã lên tiếng bênh vực lẽ phải.
Mặc dù đám người Sở Hưu đều biết Hạng Xung giúp Sở Hưu là vì Thịnh Thiên Nghiêu, nhưng đúng là người ta đã đứng về phía Sở Hưu, đương nhiên Sở Hưu phải biểu lộ chút thái độ rồi.
Hạng Xung cười lớn nói: “Sở đại nhân khách khí rồi. Thật ra ta cũng không quen cách hành xử đó của Tụ Nghĩa Trang, chỉ có điều ta thân là hoàng tử, không thể tùy ý nhúng tay hay tỏ thái độ với chuyện trong giang hồ”
Nói đến đây, Hạng Xung đột nhiên quay sang nói với Sở Hưu và Lã Phụng Tiên: “Sở đại nhân cùng Lã thiếu hiệp, hai người các vị đều là tuấn kiệt trẻ tuổi hiếm có trên giang hồ, có muốn tạm thời đổi chỗ nghỉ chân không?
Sở đại nhân, mặc dù giờ ngươi là chưởng hình quan Quan Tây của Quan Trung Hình Đường, tương lai thậm chí có thể tiếp nhận chức vị đường chủ. Nhưng theo ta biết giờ tuổi tác Quan đường chủ của Hình Đường cũng không lớn, chỉ cần hắn còn tại vị, ngươi sẽ không có ngày thăng chức.
Nếu ngươi tới dưới trướng ta, ta cam đoạn trong triều đình sẽ có vị trí đủ xứng với thân phận của ngươi, ngươi thấy sao?
Còn Lã thiếu hiệp, xin thứ cho ta nói thẳng, Lã thiếu hiệp ngươi mặc dù chống được lần này, nhưng mạng lưới quan hệ của Tụ Nghĩa Trang tại Bắc Yên vốn không nhỏ. Chỉ cần ngươi còn ở Bắc Yên một ngày, vậy cũng là một ngày nguy hiểm.
Nếu ngươi gia nhập dưới trướng ta, ta dám cam đoan Tụ Nghĩa Trang không dám động tới ngươi, thậm chí tất cả võ giả khách khanh dưới trướng ta đều dưới sự quản lý của ngươi!
Hạng Xung ta mặc dù xuất thân hoàng thất nhưng ngưỡng mộ nhất là những tuấn kiệt trẻ tuổi khoái ý ân cừu, tung hoành giang hồ như Sở đại nhân và Lã thiếu hiệp.
Con người ta luôn thích nói thẳng. Ngày trước Nhiếp. Đông Lưu muốn kết giao với ta nhưng ta không thèm để ý tới hắn. Giao tiếp với loại người tính toán đầy mình như hắn thật quá mệt mỏi.
Cho nên ta cũng nói thẳng, nếu hai vị có thể giúp ta leo lên hoàng vị, sau này trong giang sơn Bắc Yên tất có chỗ cắm dùi cho hai vị!
Đương nhiên nếu hai vị không đồng ý vậy cứ coi những lời này của ta là người mơ nói mộng là được, không cần để ý. Dù sao trong số con cháu của phụ hoàng, ta chẳng qua chỉ được sủng ái hơn một chút thôi, thực lực lại là yếu nhất.”
Những lời này của Hạng Xung coi như trắng trợn mời chào Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, không hề thăm dò, thẳng thắn trực tiếp.
Với thân phận và địa vị hiện tại của Sở Hưu, cho dù là Hạng Xung cũng không có ý tứ nói Sở Hưu gia nhập dưới trướng nghe lệnh hắn, cho nên hắn trực tiếp hứa hẹn một chức quan trong triều đình Bắc Yên cho Sở Hưu.
Danh tiếng Lã Phụng Tiên trên giang hồ mặc dù không bằng Sở Hưu, nhưng chỉ bằng chuyện Lã Phụng Tiên giết chết Mạnh Nguyên Long đã đủ cho hắn đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.
Hạng Xung nói muốn giao tất cả lực lượng dưới tay mình cho Lã Phụng Tiên, đây cũng là bộc lộ sự tín nhiệm tới cực điểm đối với Lã Phụng Tiên.
Hơn nữa chỉ với hiểu hiện của Lã Phụng Tiên trong quãng đường bị đuổi giết này, Lã Phụng Tiên cũng xứng với vị trí đó. Hạng Xung tin tưởng chỉ cần Lã Phụng Tiên gia nhập dưới trướng dưới trướng hắn, vậy chắc chắn hắn sẽ không phản bội.
Hạng Xung dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, thái độ hết sức thành khẩn.
Trên thực tế Sở Hưu cũng đã nhìn ra, Hạng Xung này thật sự có điểm khác biệt so với những hoàng tử khác.
Mặc dù người này xuất thân hoàng tộc nhưng tính cách phóng khoáng trực tiếp, không có vẻ kiêu ngạo như các hoàng tử khác, thậm chí mở miệng xưng †a" chứ không phải bản vương.
Hạng Xung lúc ra đời được phong là Hiến Vương, phong hiệu đó không được tốt lắm nhưng cũng không coi là xấu.
Chẳng qua tới lúc Hạng Xung hơn mười tuổi, dung mạo của hắn càng lúc càng giống phụ hoàng Hạng Long lúc trẻ tuổi, cũng càng ngày càng được sủng ái. Cuối cùng thậm chí Hạng Long đích thân mở miệng phong làm Yến Vương, đất phong là Yến Sơn Quận kế bên đô thành Bắc Yên, có thể nói là ân sủng tới cực điểm.
Đương nhiên tính cách hiện tại của Hạng Xung cũng có liên quan tới những chuyện hắn trải qua khi còn nhỏ.
Thật ra ban đầu Hạng Xung không được Hạng Long coi trọng, đứa con thứ mười ba như hắn đương nhiên không có bất cứ cơ hội nào leo lên hoàng vị. Cho nên từ khi sinh ra những người xung quanh chỉ ôm thái độ dạy bảo một vương gia nhàn tản bồi dưỡng Hạng Xung, ngược lại không ai đi dạy hắn những tính toán cơ biến trong thuật đế vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.