Kì Tài Giáo Chủ

Chương 349: Kẻ Thù Khắp Thiên Hạ




Sở Hưu cùng Doãn La Hoa giao thủ một chiêu thôi đã khiến mọi người ở đây nhìn không chuyển mắt, thực lực của hai vị này thật kinh người, chỉ một chiêu thôi đã lưỡng bại câu thương.

Một chiêu ấn pháp Phật môn của Sở Hưu trực tiếp đánh nát một ngón tay của Doãn La Hoa, xem ra sau này cũng chẳng khôi phục lại được, e là sau này biệt hiệu phải đổi thành Nhị Độc Ma Chỉ.

Còn Sở Hưu cũng chịu thiệt không nhỏ, hai tay y đã dính phải kịch độc của Doãn La Hoa, tiếp đó e là không thể tham gia tranh đoạt trong Thông Thiên Tháp.

Còn bên này Doãn La Hoa mặc dù bị phế một ngón tay, nhưng hắn vẫn còn hai ngón.

Tính ra như vậy, Sở Hưu chịu thiệt nặng hơn.

Có điều từ điểm này cũng có thể nhìn ra, Sở Hưu thật sự có thực lực đối đầu với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất. Có điều lần này y gặp phải kẻ mà võ giả cùng giai đều thấy đau đầu như Doãn La Hoa, chuyện này chỉ có thể coi là Sở Hưu xui xẻo.

Có điều đúng lúc này, Sở Hưu tay nắm Nội Sư Tử Ấn, trấn áp bản thân, đồng thời Lưu Ly Kim Ti Cổ trong cơ thể bùng lên một luồng sáng kim kỳ dị, trực tiếp bài trừ sạch sẽ độc tố kia.

Sở Hưu vẫy vẫy hai tay, hai đống máu tươi vẩy ra, rơi trên mặt đất, làm bốc lên một luồng khói trắng.

Lưu Ly Kim Ti Cổ là cổ trùng chí tôn của Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo, thứ này vốn được sinh ra giữa những loại độc trùng cường đại, có thể áp chế phần lớn độc tố, chưa nói tới Sở Hưu còn có Nội Sư Tử Ấn có thể trấn áp bản thân tự chữa trị thương thế.

Thấy Sở Hưu tùy ý loại trừ độc tố của Doãn La Hoa như vậy, chỉ tổn thất một chút khí huyết mà thôi, mọi người đều hít một hơi lạnh.

Sở Hưu này bách độc bất xâm hay sao?

Nhìn Doãn La Hoa trợn mắt há hốc mồm, Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi mà, ngươi không xứng kết giao với ta. Giờ ngươi thấy kết quả rồi đấy, còn nghĩ mình xứng sao?”

Sắc mặt Doãn La Hoa đã đen như Độc Ma Chỉ của mình, có điều lúc này hắn thật sự không dám khiêu chiến Sở Hưu nữa.

Hắn dựa vào ba ngón tay độc của mình thành danh, thế nhưng hôm nay lại bị Sở Hưu đánh nát một ngón ở đây, chuyện này đã khiến trong lòng hắn rỉ máu, hai ngón khác có giữ được nữa không vẫn là ẩn số.

Dĩ vãng hắn dùng uy năng Độc Ma Chỉ của mình đe dọa mọi người,nào ngờ hôm nay lại triệt để thất bại dưới tay Sở Hưu.

Nghĩ đến đây, Doãn La Hoa đành không cam lòng lui lại, thậm chí còn loáng thoáng nghe được có người châm chọc phía sau.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng lại vang lên: “Hắn không xứng đối địch với ngươi, vậy lão phu có xứng không?”

Theo tiếng nói kia vọng lại, một người mặc trường bào màu xanh, tuổi hơn sáu mươi tay cầm kiếm, tách đám người bước tới, phía sau còn hơn mười đệ tử Tiên Thiên, Nội Cương, cùng Ngoại Cương cảnh.

Người này khí tức hết sức cường đại, cương khí quanh người như kiếm khí sắc bén, gương mặt nho nhã bình thản như tiên sinh trong dạy học trong trường, nhưng hai mắt lại mang theo tia điện lạnh lẽo khiến người ta không khỏi nảy sinh hàn ý.

Chỉ dựa vào khí thế mà nói, người này còn mạnh hơn Doãn La Hoa kia vài lần.

Cảm giác được địch ý trên người kẻ này, Sở Hưu không khỏi cau mày: “Ngươi là ai?”

Sở Hưu dám cam đoan y chắc chắn chưa từng gặp võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này, thậm chí khí tức trên người đối phương cũng vô cùng xa lạ.



Nhưng Sở Hưu có thể nhận ra hận ý cùng sát ý nồng đậm của đối phương, người này chắc chắn có nhân quả khúc mắc với mình.

Nhưng Sở Hưu giết quá nhiều người, nhiều tới mức chính y cũng không rõ mình đã đắc tội với bao nhiêu người.

Võ giả cầm kiếm kia lạnh lùng nói: “Lão phu Sầm Phu Tử của Ba Sơn Kiếm Phái! Sở Hưu, ngươi giết đệ tử của ta, chẳng lẽ giờ còn không nhận ra thân phận của ta nữa?”

Nghe xong lời này, mọi người ở đây đều xôn xao, người này là trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái, Bi Thu Phú - Sầm Phu Tử!

Đế Dương Sơn gần phía tây nam Tây Sở cùng đông nam Đông Tề, cho nên võ giả hai nơi này tới đây nhiều nhất. Nhưng Đế Dương Sơn vẫn là ở biên giới Tây Sở, cho nên võ giả Tây Sở tới đây nhiều hơn, bọn họ đương nhiên cũng nghe nói tới vị trưởng lão tiếng tăm lừng lẫy của Ba Sơn Kiếm Phái này.

Lai lịch của Sầm Phu Tử quả thật là truyền kỳ, hơn ba mươi tuổi hắn mới chính thức bắt đầu tu luyện võ đạo, trước khi tu luyện hắn thật sự là một tiên sinh dạy học trong trường, do hắn họ Sầm cho nên các học sinh gọi hắn là Sầm Phu Tử. Thực ra tên hắn đương nhiên không phải Phu Tử.

Sau này do trong nhà xảy ra biến cố, Sầm Phu Tử bất ngờ được người của Ba Sơn Kiếm Phái cứu giúp, cũng bất ngờ gia nhập Ba Sơn Kiếm Phái.

Ai cũng biết, chuyện tôi luyện căn cơ khi còn nhỏ hết sức quan trọng trong võ đạo, Sầm Phu Tử nửa đường mới bắt đầu tu luyện như vậy, có thể nhập môn đã là không tệ.

Thế nhưng không ai ngờ thiên phú của Sầm Phu Tử quá mạnh, cho dù hắn bỏ qua giai đoạn tập võ tốt nhất, tu vi cảnh giới cũng lên như diều gặp gió, thậm chí còn nhanh hơn một số đệ tử trẻ tuổi.

Tiếp đó Sầm Phu Tử nhanh chóng bước lên cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, trở thành trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái.

Chỉ tiếc muốn trở thành tông sư võ đạo không phải chỉ có thiên phú là được mà còn cần đốn ngộ cùng tích lũy. Sầm Phu Tử thiếu mất căn cơ khi còn nhỏ tuổi, cho nên đời này hắn cũng vô duyên với cảnh giới tông sư võ đạo.

Cũng may Sầm Phu Tử không mấy coi trọng cảnh giới đó, mấy năm gần đây hắn đảm nhiệm chức vụ trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái, dạy dỗ được không ít đệ tử, trong đó Trương Bách Đào bị Sở Hưu giế t chết là người hắn ấn tượng nhất.

Trong số đệ tử của hắn, thiên phú của Trương Bách Đào không phải tốt nhất nhưng lại là người cố gắng nhất, điều này khiến cho Sầm Phu Tử khá tán thưởng.

Lần trước khi Trương Bách Đào về nhà thăm người thân, Sầm Phu Tử còn âm thầm cho Trương Bách Đào một chút đồ tốt, để hắn tặng cho phụ thân mình.

Có điều Sầm Phu Tử có thế nào cũng không ngờ đồ đệ nhỏ mà mình thương yêu nhất đi chuyến này rồi không còn trở về nữa. Sau đó Sầm Phu Tử nhờ người của Phong Mãn Lâu điều tra mới biết Trương Bách Đào đã chết trong tay Sở Hưu!

Trước đó Sầm Phu Tử không có cơ hội từ Tây Sở tới Bắc Yên tìm Sở Hưu báo thù, còn giờ kẻ thù giết đệ tử mình đang ngay trước mặt, lần này Sầm Phu Tử không nhịn được.

Sở Hưu ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra người trước mắt rốt cuộc là ai.

“Ngươi là sư phụ của tên Trương Bách Đào gì gì đó à? Xin lỗi, ta thật sự không biết.

Người chết trong tay ta quá nhiều, nếu ta còn phải kiểm tra cả thất cô bát đại di gì gì của hắn, rồi thứ A Miêu A Cẩu gì cũng phải nhớ, vậy chẳng mệt chết à?”

Ánh mắt Sầm Phu Tử lóe lên sát ý, cương khí trong tay lấp loáng ánh sáng tím, tay đã đặt lên chuôi kiếm.

Có điều lúc này một đệ tử lại đột nhiên kéo tay áo Sầm Phu Tử, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đừng xúc động, đợi lát nữa vào Thông Thiên Tháp chúng ta hẵng ra tay báo thù cho sư đệ, giờ động thủ chỉ khiến người khác chế giễu thôi!’

Lần này Sầm Phu Tử dẫn đệ tử ra ngoài du lịch giang hồ, vừa vặn nghe được tin Đế Dương Sơn có bảo vật xuất thế nên vội vàng chạy tới, không ngờ lại gặp Sở Hưu.

Bình thường Sầm Phu Tử rất hiền lành, có điều hôm nay gặp phải kẻ địch sát hại đồ đệ mình, hắn mới hơi xúc động mà thôi.



Đưa mắt nhìn xung quanh, đám người đều ôm tâm trạng xem trò hay. Đối với bọn họ mà nói, Sở Hưu cùng Sầm Phu Tử đều là người của thực lực lớn, thực lực lại cường đại, tốt nhất là giờ đánh tới kẻ sống người chết ngay tại đây luôn đi. Chết một người thì ít một người, bọn họ cũng thêm một phần cơ hội.

Sầm Phu Tử buông lỏng thanh kiếm, đúng lúc này lại có người cười lạnh nói: “Ba Sơn Kiếm Phái các ngươi đúng là kém cỏi, người ta giết đồ đệ của ngươi, ngươi vẫn còn đứng đây do dự được.”

Hai người trong đám người bước tới, đều mặc áo gấm hoa lệ, người trẻ tuổi là Hạ Hầu Vô Giang, còn người lớn tuổi là một trung niên Thiên Nhân Hợp Nhất.

Lúc này Hạ Hầu Vô Giang cũng đã bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, khiến Sở Hưu hết sức ngạc nhiên.

Không phải Sở Hưu coi thường Hạ Hầu Vô Giang, mà vì con đường của y và Hạ Hầu Vô Giang không giống nhau.

Sở Hưu đi theo con đường chiến đấu sát phạt, trong khi kịch chiến sinh tử càng dễ đột phá.

Còn Hạ Hầu Vô Giang chủ tu Ngự Thần Thuật, tinh thần lực tăng trưởng chậm chạp hơn so với thực lực nội lực cùng cơ thể nhiều. Thế nhưng giờ Hạ Hầu Vô Giang cũng đã bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên, tốc độ này thật kinh khủng.

Nhìn Sở Hưu, hai mắt Hạ Hầu Vô Giang bừng lên sát ý lạnh lẽo.

Lần trước hắn chịu thiệt nặng dưới tay Sở Hưu, thị nữ Thiền Nhi của mình cũng bị giết. Chuyện này lại còn bị toàn bộ giang hồ biết đến, khiến danh tiếng của Hạ Hầu Vô Giang suy giảm, kéo theo vô số phiền toái, cuối cùng bị cha mình cấm túc.

Có điều phụ thân Hạ Hầu Trấn của hắn dẫu sao cũng là gia chủ Hạ Hầu thị, vẫn khá thương hắn. Mặc dù hạ lệnh cưỡng ép Hạ Hầu Vô Giang bế quan tự ngẫm lại, nhưng Hạ Hầu Trấn lại cố ý tìm tới dị bảo Đại Nhật Đàm Hoa có thể giúp tăng cường tinh thần lực, cứ trăm năm mới nở lúc giữa trưa; giao cho Hạ Hầu Vô Giang luyện hóa, cuối cùng giúp hắn bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên, cho phép Hạ Hầu Vô Giang đi ra.

Có điều mặc dù Hạ Hầu Vô Giang đã không bị cấm túc nữa nhưng Hạ Hầu Trấn vẫn không yên tâm về đứa con trai này, chỉ lo hắn lại gây họa gì nên mới phái một võ giả tâm phúc đi theo, danh nghĩa là bảo hộ, thực chất là giám thị.

Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này không phải chuyện gì cũng nghe Hạ Hầu Vô Giang, một khi hắn làm ra chuyện nguy hiểm, võ giả này sẽ ra tay ngăn cản.

Sở Hưu nheo mắt nhìn Hạ Hầu Vô Giang, thản nhiên nói: “Hóa ra là ngươi, lần này không trốn trong góc nhà tính toán nữa, chịu ló mặt ra rồi à?

Lần trước ta đã nói rồi, ngươi muốn chơi, ta sẽ chơi với ngươi đến cùng.

Hạ Hầu Vô Giang, giờ ngươi còn không biết xấu hổ nói người khác, thật ra ngươi thì khác quái gì? Cũng trốn trong góc tối không dám ló mặt, để một nữ nhân xung phong, bị ta giết xong ngay một cái rắm cũng không dám thả. Ngươi nói xem, rốt cuộc là ai kém cỏi?”

“Sở Hưu! Ngươi muốn chết à!”

Hạ Hầu Vô Giang bước lên một bước, khí tức quanh người huyền ảo linh động, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu mang theo sát ý dữ tợn.

Có điều không đợi hắn xuất thủ, một tiếng thét đinh tai nhức óc lại vang lên từ dưới chân núi.

“Sở Hưu! Hôm nay ta chắc chắn sẽ giết ngươi để tế lễ linh hồn Hằng Thiện sư huynh trên trời!”q

Nghe tiếng quát này, mọi người đều ngạc nhiên. Sở Hưu này rốt cuộc đắc tội với bao nhiêu người? sao ai ai cũng có thù với y?”

Sở Hưu cũng nhíu mày, y cũng thấy mình có vẻ hơi xúi quẩy.

Y cũng không biết trong cốt truyện gốc rốt cuộc có những ai tới Thông Thiên Tháp lần này, nhưng sao lại trùng hợp như vậy, đều là kẻ thù của hắn? Lần này người tới là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.