Kì Tài Giáo Chủ

Chương 314: Giết Trở Về!




Lời nhắc này của Mạc Thiên Lâm khiến Sở Hưu càng coi trọng chuyện này hơn.

Con người vốn luôn mù quáng, nếu chỉ là tên ngu ngốc Phương Duy Minh tìm tới cửa, chỉ cần Sở Hưu giết vài người, đoán chừng không còn ai dám tới gây phiền phức với y.

Nhưng nếu có người cầm đầu muốn đối phó với y, vậy thứ chờ đợi Sở Hưu phía trước lại là một cục diện kinh người.

Mạc Thiên Lâm cho Sở Hưu hai đề nghị, có điều Sở Hưu đều không định chọn.

Nơi này là Đông Tề, đất rộng của nhiều, khắp nơi đều là bình nguyên, núi hoang rừng rậm vô cùng thưa thớt, cho dù Sở Hưu có thay đổi hình dạng ẩn tàng tung tích cũng khó tránh khỏi bị người ta tìm ra.

Còn nếu tới Đại Lương Thành, chậm chạp không về Quan Trung Hình Đường cũng là phiền toái. Còn một điểm nữa là lần này chính Sở Hưu cũng không biết ai định đối phó với mình. Nếu người này là Thái tử hay Nhị hoàng tử, y làm vậy chẳng phải tự chui đầu vào lưới?

Đại Lương Thành là địa bàn của hai vị này, cho dù Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường, cũng đừng hòng đối đầu với Hoàng tử Đông Tề trong đô thành Đông Tề.

Cho nên chỉ trong thời gian ngắn, Sở Hưu đã quyết định, đó là trực tiếp giết về Quan Trung Hình Đường!

Đây không phải Sở Hưu cuồng vọng mà là y có nắm chắc, cũng có lực lượng nhất định.

Thời điểm bất đồng, thái độ Sở Hưu đối mặt với kẻ địch cũng bất đồng.

Nên cẩn thận thì cẩn thận, nên bá đạo thì bá đạo, nên điên cuồng, Sở Hưu cũng không để ý điên cuồng một hồi.

Thực lực Giang Đông Ngũ Hiệp bày ra ngay đó, kẻ chịu ra mặt kêu oan cho hắn không có cường giả, e là thực lực còn thấp hơn Giang Đông Ngũ Hiệp chứ không cao hơn họ.

Hơn nữa đã có kẻ cầm đầu, vậy đối phương chắc chắn cũng biết chuyện lần này do ai giật dây. Bị người ta mưu hại dẫu sao cũng phải biết người tính kế là ai mới được.

Báo thù không sợ muộn, chỉ cần biết người này là ai, có cơ hội Sở Hưu chắc chắn sẽ hoàn trả đầy đủ!

Ba ngày qua đi, trong Hà Dương Phủ nơi bắt buộc phải đi qua nếu muốn tới Quan Trung, hơn mười võ giả Lâm Nam Nghiệp Diêu Nhạc Sơn đều có mặt. Bọn họ dựa theo phân phó của Hạ Hầu Vô Giang kích động cảm xúc của các võ giả Đông Tề, giờ đã tiến hành không sai biệt lắm, bọn họ cũng chuẩn bị vây giết Sở Hưu tại đây.

Lúc này trong quán rượu lớn nhất Hà Dương Phủ, chừng vài ngàn võ giả tập trung, gào thét đòi báo thù cho Giang Đông Ngũ Hiệp, giáo huấn Sở Hưu.

Đương nhiên những người này đa số là tới xem trò hay, kẻ chân chính ra tay chắc mười không được một.

Dù sao trên giang hồ người nói lý tương đối nhiều và những kẻ ngu ngốc nhiệt huyết dâng trào liều lĩnh xúc động chỉ là số ít.

Có điều như vậy cũng không sao, một phần mười đã lên tới mấy trăm người, số lượng này đã đủ kinh khủng rồi.

Sở Hưu không phải tông sư võ đạo một mình địch nổi vạn quân, cho dù những người này thực lực đều yếu hơn y nhiều, nhưng cũng đủ cho Sở Hưu chịu khổ rồi.

Lâm Nam Nghiệp đứng trên tầng cao nhất của quán rượu nhìn những võ giả bên dưới cau mày nói: “Chỉ là một đám ô hợp, không mấy người dùng được.”

Lần này bọn Lâm Nam Nghiệp đã quyết tâm ra tay với Sở Hưu, đương nhiên muốn một trận thành công. Có điều giờ vẫn cảm thấy thực lực bên mình chưa đủ mạnh.



Diêu Nhạc Sơn nói: “Thế cũng được rồi, ngày xưa những người nhận ân huệ của Giang Đông Ngũ Hiệp chắc chắn thực lực đều yếu hơn họ, hầu như không ai chỉ dùng vài năm mà thực lực lại vượt qua Giang Đông Ngũ Hiệp.

Giờ nhân số chúng ta cũng đủ nhiều rồi, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết Sở Hưu, chớ nói chi trong số những người này Tiên Thiên chỉ là yếu nhất.”

Lâm Nam Nghiệp lắc đầu nói: “Vẫn chưa đủ an toàn, không bằng chúng ta đổ thêm chút dầu đi?”

Diêu Nhạc Sơn nheo mắt nói: “Ý Lâm lão gia tử là sao? Nói thử xem.”

Thanh danh Lâm gia trang tại Giang Đông cũng không nhỏ, Lâm Nam Nghiệp cũng được giới giang hồ khen không dứt lời, nhưng chỉ người cấp bậc như Diêu Nhạc Sơn mới biết, lúc còn trẻ lão già này cũng là kẻ tâm địa độc ác, vì muốn Lâm gia trang quật khởi đã giết không ít người.

Đến lúc tuổi già mới đi nghiên cứu Phật Đạo, có thiện chí giúp đỡ người, nâng đỡ hậu bối, dường như muốn tẩy đi tội nghiệt.

Lâm Nam Nghiệp trầm giọng nói: “Có trọng thưởng tất có dũng phu, chỉ bằng nhiệt huyết ta sợ bọn họ bị Sở Hưu giết vài người là sợ. Cho nên nhất định phải thêm vào chút lợi ích.

Chẳng bằng chúng ta đều lấy tài sản của mình ra, ai giết được Sở Hưu, những thứ đó sẽ là của người đó.

Có điều chúng ta không thể bỏ xuông được, Hạ Hầu thị có thể bồi thường cho chúng ta không. Thiền Nhi cô nương, cô thấy sao?”

Lâm Nam Nghiệp nhìn về trong góc, nơi đó có một nữ tử dung mạo thanh tú, chính là thị nữ thân cận của Hạ Hầu Vô Giang, Thiền Nhi.

Hạ Hầu Vô Giang bị người trong gia tộc nhìn vào, không cho ra ngoài gây chuyện, hắn bèn phái Thiền Nhi tới quan sát chiến cuộc.

Thiền Nhi cười cười nói: “Chuyện nhỏ, Lâm lão gia tử muốn làm thế nào cũng được. Chút tài nguyên tu luyện thôi mà, Hạ Hầu thị ta lấy ra được. Chư vị lấy ra bao nhiêu, sau này Hạ Hầu thị sẽ tiếp tế cho chư vị gấp đôi. Chút chuyện nhỏ này ta có thể thay công tử nhà ta đáp ứng.”

Lâm Nam Nghiệp cùng Diêu Nhạc Sơn nghe vậy lập tức khen Hạ Hầu thị rộng lượng, nhưng lại không biết Thiền Nhi cũng âm thầm cười lạnh trong lòng. Sau khi việc này qua đi, liệu mấy nhà các ngươi có còn tồn tại không còn chưa biết, đồ của Hạ Hầu thị không dễ cầm như vậy!

Cảm giác số người đã đủ, Lâm Nam Nghiệp bèn cùng mọi người xuống lầu.

Mọi người trong quán rượu thấy bọn Lâm Nam Nghiệp xuống lầu, lao nhao chắp tay chào hỏi, gọi một tiếng Lâm lão gia tử.

Lâm Nam Nghiệp đáp lễ: “Chư vị, lần này mọi người tập trung tại đây là vì sao, lão hủ ta cũng không nhiều lời.

Giang Đông Ngũ Hiệp là tuấn kiệt chính đạo Đông Tề ta, làm người hiệp nghĩa vô song, trong số chư vị có ai chưa từng nhận ân huệ của Giang Đông Ngũ Hiệp.

Thế nhưng giờ một người ngoài như Sở Hưu lại phách lối cuồng vọng trên đất Đông Tề như vậy, Giang Đông Ngũ Hiệp mà hắn nói giết là giết, hành động như vậy chẳng phải coi Đông Tề ta không người hay sao?”

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây lập tức căm phẫn, lớn tiếng quát tháo mắng chửi Sở Hưu.

Diêu Nhạc Sơn ở bên cạnh hai tay ấn ấn nói: “Chư vị xin yên tĩnh nghe ta nói một lời.

Võ lâm Đông Tề ta bị sỉ nhục như vậy, há có thể nhẫn nhịn? Đây là chuyện mọi người cùng phẫn nộ!

Ta cùng Trình Bất Húy trong Giang Đông Ngũ Hiệp là hảo hữu chí giao, nay Trình huynh chết thảm trong tay tên hung đồ kia, lòng ta cũng khó yên bình! Đây là tư oán!

Hôm nay công phẫn tư oán cùng hợp lại, Diêu Nhạc Sơn ta thề không đội trời chung cùng tên Sở Hưu kia. Ta nguyện lấy hết gia sản ra làm phần thưởng. Nếu ai gi ết chết được Sở Hưu, an ủi linh hồn Giang Đông Ngũ Hiệp trên trời, tất cả gia sản của ta đều là của người đó!”



Nói xong, Diêu Nhạc Sơn giơ một cái bao lên, trong đó là đủ loại linh được tài nguyên tu luyện. Thân là võ giả tán tu, những thứ này đã là toàn bộ tài sản của Diêu Nhạc Sơn.

Đám người Lâm Nam Nghiệp cũng lần lượt mở miệng hứa hẹn sau khi giết Sở Hưu sẽ ban thưởng bao nhiêu, chỉ có điều không lấy đồ ra tại chỗ như Diêu Nhạc Sơn mà thôi.

Có điều chỉ là lời nói thôi cũng đủ khiến những người ở đây động tâm. Dù sao đại đa số những người ở đây đều là võ giả tán tu cùng võ giả xuất thân thế lực nhỏ. Mười người Lâm Nam Nghiệp lấy ra những thứ đó gộp chung vào đã có giá trị vượt ngoài dự đoán của họ rồi.

Ra tay vì nhiệt huyết, vậy nhiệt huyết đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Nhưng nếu trong đó lại bao hàm lợi ích nhất định, vậy sẽ có rất nhiều người chạy theo như vịt, nhiệt huyết của bọn họ cũng nguội đi chậm hơn một chút.

Đúng lúc này trong đám người có một người trung niên cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh tới trước người bọn Lâm Nam Nghiệp, nhỏ giọng nói: “Chư vị, các ngươi muốn ra tay, có thể đừng động thủ ở Hà Dương Phủ không? Các ngươi muốn báo thù Sở Hưu, nhưng Thanh Hổ Bang chúng ta vô tội!”

Người trung niên này chính là bang chủ Thanh Hổ Bang, thế lực bản xứ Hà Dương Phủ, lúc này hắn đã rất bất đắc dĩ.

Các ngươi nhận ân huệ của Giang Đông Ngũ Hiệp, giờ tụ tập báo thù cho bọn họ. Nhưng chuyện này liên quan gì tới Thanh Hổ Bang bọn ta? Chúng ta đâu liên quan gì tới Giang Đông Ngũ Hiệp. Huống hồ những bang phái này cũng làm không ít chuyện ác, nếu gặp Giang Đông Ngũ Hiệp không khéo chẳng phải kết giao mà còn trốn tránh, sợ bị năm kẻ này nhắm vào.

Nói âm u hơn, Giang Đông Ngũ Hiệp chết, Thanh Hổ Bang hắn còn thấy may mắn.

Đám người này động thủ tại Hà Dương Phủ, vạn nhất Sở Hưu không chết hay Sở Hưu chết, Quan Trung Hình Đường có thể tới tìm thế lực bản địa gây sự không? Điểm này Thanh Hổ Bang cũng không dám chắc.

Lâm Nam Nghiệp hừ lạnh một tiếng nói: “Giờ Sở Hưu tàn sát tuấn kiệt võ lâm Chính đạo Đông Tề ta, khiêu khích uy nghiêm võ lâm Đông Tề, Thanh Hổ Bang các ngươi không giúp thì thôi, giờ còn định ngăn cản. Chẳng lẽ Thanh Hổ Bang các ngươi không phải thế lực võ lâm Đông Tề hay sao?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi võ giả ở đây đều đưa mắt nhìn về phía bang chủ Thanh Hổ Bang, khiến hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám nói thêm nửa câu!

Đám người này điên cả rồi!

Bang chủ Thanh Hổ Bang lui sang một bên, lòng thầm nhủ, đám người này bị Sở Hưu kia giáo huấn một lượt càng tốt, rặt một lũ rảnh rỗi gây chuyện. Giang Đông Ngũ Hiệp không phải là cha ngươi mẹ ngươi, e là cha mẹ ngươi có bị giết các ngươi còn chẳng tích cực như vậy.

Vạn nhất chuyện này bị làm lớn, Thanh Hổ Bang bọn họ đành phải cân nhắc tới việc chuyển sang nơi khác kiếm ăn, dù sao cũng không thể ở Hà Dương Phủ này nữa.

Đúng lúc này, một võ giả đi tới, lớn tiếng nói: “Chư vị, đã có tin của Sở Hưu, hắn đang đi về phía Hà Dương Phủ.

Trước đó trong Nghiêm Châu Phủ, gia chủ Phương gia Phương Duy Minh là hảo hữu của Cao Sơn Lưu Thủy - Đổng Tương Nghi, một trong Ngũ Hiệp, hắn đã tới đòi Sở Hưu trả lại công đạo.

Kết quả hắn còn chưa nói xong đã bị Sở Hưu trở mặt đánh trọng thương, bản thân cũng thiếu chút nữa tàn phế.”

Nghe lời ấy, Lâm Nam Nghiệp lập tức căm phẫn vô cùng nói: “Chư vị nghe thấy rồi đấy, tên Sở Hưu này hung tàn cuồng vọng tới cực điểm, Phương trang chủ cũng đã gặp độc thủ của hắn.

Cho nên chuyện hôm nay chúng ta phải đòi lại công đạo từ chỗ Sở Hưu vì võ lâm Chính đạo Đông Tề chúng ta. Chỉ có chúng đoàn kết nhất trí mới có thể hàng phục tên Sở Hưu kia!”

Thấy cảm xúc mọi người đều bị châm ngòi tới cực hạn, Lâm Nam Nghiệp cùng Diêu Nhạc Sơn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ đắc ý.

Nếu chuyện này thành công, thanh danh của họ sẽ vượt qua cả Giang Đông Ngũ Hiệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.