Kì Tài Giáo Chủ

Chương 301: Công Tâm




Sở Hưu nhìn Lã Đồng, lắc đầu cười nói: “Ta không uy hiếp ngươi, bản thân ta cũng là phản đồ của Thanh Long Hội, nếu ta tới Thanh Long Hội vạch trần chuyện của ngươi, chẳng phải tự chui đầu vào rọ à?

Lần này thật ra chỉ muốn nói cho ngươi một bí mật mà thôi, một bí mật mà một người từng làm, một bí mật mà ngay chính ngươi cũng không biết. Nó có liên quan tới đại ca ngươi Trình Bất Húy.”

Vốn dĩ Lã Đồng không muốn nhiều lời với Sở Hưu, tay hắn đã đặt lên chuôi kiếm.

Có điều khi hắn nghe thấy chuyện này có liên quan tới đại ca hắn Trình Bất Húy, cánh tay Lã Đồng lại bất giác buông lỏng, lạnh lùng nói: “Đừng ra vẻ thần bí nữa, rốt cuộc ngươi định nói gì?”

Sở Hưu chậm rãi nói: “Ta cũng từng là sát thủ Thanh Long Hội, biết sát thủ Thanh Long Hội ra sao. Trừ giết người chỉ có tu luyện, quả thật như một thanh đao, không có tình cảm riêng.

Ngươi sống tại Thanh Long Hội lâu hơn ta, có lẽ đã giết người tới mức bản thân mình còn không đếm hết. Nhưng ngươi có biết, trong số những người ngươi từng giết, có cả phụ thân của đại ca ngươi không?”

Lã Đồng nghe vậy không khỏi chấn động, quát khẽ: “Ngươi nói bậy! Khi ta phản bội Thanh Long Hội mới chỉ có Nội Cương cảnh, lấy gì mà giết phụ thân đại ca?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đúng là thực lực Trình Bất Húy rất mạnh, nhưng ai quy định cha nhất định phải mạnh hơn con?

Đã bao năm như vậy ngươi có từng nghe Trình Bất Húy nói tới thân thế mình không? Chắc một lần cũng không hả? Bởi vì đây là chuyện thương tâm của hắn.

Trình Bất Húy xuất thân Bá Kiếm Sơn Trang tại Tung Dương Phủ, An Nhạc Quận, Đông Tề. Tên nghe thì bá đạo đó, chỉ sai lệch một chữ so với Tàng Kiếm Sơn Trang, nhưng thực tế lại chỉ là một điền trang nhỏ có mấy chục người thôi. Trang chủ Trình Nam Hải cũng chỉ có tu vi Nội Cương cảnh.

Ban đầu,lúc ngươi nhận được nhiệm vụ giết Trình Nam Hải, Trình Bất Húy còn đang lưu lãng giang hồ. Hắn là con trai độc nhất, cũng là người có thiên phú thực lực xuất sắc nhất Bá Kiếm Sơn trang trong suốt bao năm qua. Cho nên Trình Nam Hải không đành lòng để hắn hao phí cả đời trong Bá Kiếm Sơn Trang, để hắn ra ngoài xông xáo giang hồ.

Kết quả đến lúc Trình Bất Húy trở lại Bá Kiếm Sơn Trang, ngươi cùng đám sát thủ khác đã diệt môn Bá Kiếm Sơn Trang rồi.

Chính vì việc này, Trình Bất Húy mới dốc lòng hành hiệp trượng nghĩa, muốn san bằng những chuyện bất bình trong thiên hạ.

Chậc chậc, nói tới điểm này ta cũng phải kính nể Trình Bất Húy đấy. Đổi lại là người khác gặp chuyện như vậy khéo đã trực tiếp nhập ma, tốt hơn một chút cũng đi lên con đường báo thù.

Thế nhưng Trình Bất Húy lại không muốn những người khác dẫm lên vết xe đổ của bản thân, đi theo con đường hành hiệp trượng nghĩa. Tâm cảnh này quả khiến người ta bái phục.

Nhưng vấn đề là ban đầu Trình Bất Húy không biết ai là người giết cả nhà hắn, hắn cũng không có năng lực tìm ra người đó. Còn giờ kẻ thù đang ngay trước mắt, ngươi nói xem, nếu Trình Bất Húy biết chuyện này, hắn sẽ làm thế nào?

Ban đầu lúc hủy diệt Bá Kiếm Sơn Trang chính ngươi tự tay gi ết chết Trình Nam Hải. Ngươi nói xem, Trình Bất Húy sẽ nể tình huynh đệ tha cho ngươi, từ nay nhất đao lưỡng đoạn mỗi người một ngả, hay sẽ giết ngươi?”

Gương mặt Sở Hưu mỉm cười trêu tức, thân hình lại theo tiếng cười biến mất không thấy đâu, chỉ để lại Lã Đồng đứng đó, mặt không biểu cảm nhưng trong lòng dậy sóng.

Thế gian này thứ khó cân nhắc nhất chính là lòng người, thứ dễ bị lợi dụng nhất cũng là lòng người.



Dùng dao giết người vô cùng đơn giản, nhưng dùng tâm giết người, dẫu không thấy máu nhưng lại tàn khốc hơn vô số lần.

Giang Đông Ngũ Hiệp cùng Sở Hưu thật ra cũng không có thù hận gì lớn. Đáng tiếc bọn họ cố chấp cản đường y, vậy Sở Hưu cũng chỉ có thể dùng hết thủ đoạn loại trừ bọn họ.

Muốn trách, vậy chỉ có thể trách Thu Đông Mậu. Nếu Thu Đông Mậu không lợi dụng năm người này, vậy bọn họ đã chẳng đứng đối lập với y.

Chỉ có điều tính cách Sở Hưu vẫn luôn như vậy, đã không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng.

Giang Đông Ngũ Hiệp mặc dù là một chỉnh thể, những mỗi người đều có suy nghĩ, đều có lỗ thủng trong tâm cảnh. Sở Hưu đã gieo mầm vào ba lỗ thủng, chỉ thiếu một người. Có điều người này không phải Trình Bất Húy mà là Liễu Khanh Khanh.

Thật ra Sở Hưu vẫn khá kính nể Trình Bất Húy, người này thật sự là hiệp khách.

Gia tộc bị diệt, hắn không bị cừu hận che phủ hai mắt mà lựa chọn dấn thân vào giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, hoàn thành ước nguyện trong cuộc đời. Có thể nói trong năm người, chỉ có hắn mới là hiệp khách chân chính.

Hành động của Đổng Tương Nghi tuy theo hiệp nghĩa nhưng chỉ nhắm tới thành quả và lợi ích mà thôi. Trong lòng Lã Đồng không có hiệp nghĩa, hắn chỉ đang báo ân, Trình Bất Húy bảo hắn hành hiệp trượng nghĩa nên hắn mới đi hành hiệp trượng nghĩa. Nếu Trình Bất Húy nhập ma giết người, hắn cũng sẽ giết người.

Về phần Ngô Thiên Đông, tâm tính nóng nảy ngây thơ, bởi vì cái gọi là hiệp nghĩa giang hồ mới đi kết bái với bọn Trình Bất Húy. Lúc đó nếu hắn gặp đám giặc cướp sơn tặc gì đó, không chừng giờ cũng là kẻ giết người không chớp mắt.

Về phần Liễu Khanh Khanh, cô nàng chỉ là một nữ nhân, không có chí hướng gì lớn, nhưng lại không cam tâm phục tùng vận mệnh. Tất cả mọi hành động của cô ta đều là mù quáng theo đuôi mà thôi.

Cho nên bất luận hiện tại hay trong cốt truyện gốc, Trình Bất Húy đều có thể coi là hiệp khách chân chính, một hiệp khách tâm cảnh hầu như không lỗ thủng, gần như Sở Cuồng Ca.

Đáng tiếc trên giang hồ này nếu muốn làm đại hiệp chân chính, vậy tấm lòng hiệp nghĩa thực ra chỉ là phụ, quan trọng nhất vẫn là thực lực cùng thế lực.

Sở Cuồng Ca có thể trở thành cự hiệp, trong đó công lao lớn nhất không ở tấm lòng hiệp nghĩa của hắn mà là do hắn có tu vi tông sư võ đạo, lại còn là đỉnh cao trong giới tông sư, hơn thế nữa còn có Quan Trung Hình Đường làm hậu thuẫn.

Rõ ràng những thứ đó Trình Bất Húy đều không có, cho nên kết cục của hắn sẽ khá thê thảm, cho dù không có Sở Hưu cũng vậy.

Biến mất trong rừng rậm, Sở Hưu lẳng lặng chờ Liễu Khanh Khanh đến.

Ba người Đổng Tương Nghi đều đã gặp Sở Hưu, có điều cả ba đều không nói ra, cho nên theo Liễu Khanh Khanh, Sở Hưu thậm chí còn chẳng đuổi theo, hay không dám đuổi theo. Cho nên cô nàng cũng to gan hơn giải quyết vấn đề của bản thân. Đương nhiên phía xa còn có Ngô Thiên Đông thần sắc quái dị ngồi canh gác giúp.

Đúng lúc này, Liễu Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy trước người mình có động tĩnh, cô nàng bất giác nắm chặt trường kiếm trong tay, lại nghe một giọng nói thản nhiên truyền tới: “Liễu cô nương, tỉnh táo chút. Nếu ta muốn đánh lén ngươi đã chẳng đứng được tới giờ.”

Liễu Khanh Khanh lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi cũng có gan đuổi theo cơ đấy! Có điều ngươi cũng quá coi thường ta, đúng là ta không phải đối thủ của ngươi nhưng cùng là Tam Hoa Tụ Đỉnh, ta không đến mức không đỡ nổi một chiêu của ngươi lập tức bị giế t chết đâu!”



Những lời này của Liễu Khanh Khanh không phải cuồng vọng, mặc dù cô nàng là nữ tử nhưng thực lực bản thân cũng không kém.

Cô nàng vốn xuất thân từ một gia tộc nhỏ, có chút căn cơ võ đạo, sau khi biết bọn Trình Bất Húy, Trình Bất Húy lại dạy cô ta không ít thứ trong việc tu luyện. Tới Đổng Tương Nghi lại xuất thân từ Cao Lăng Đổng gia, dạy cô nàng thêm về nội công căn cơ, ngay cả Lã Đồng vốn thiếu kiên nhẫn cũng dạy cho không ít kỹ thuật giết người. Cũng không biết có phải do cả ba đều đã quan hệ với cô nàng không.

Xông xáo giang hồ đã bao năm, Liễu Khanh Khanh cũng đã giết không ít người. Lúc này đối mặt với Sở Hưu, cô nàng cũng chẳng hề bối rối, định xuất thủ cùng gọi người.

Có điều lúc này Sở Hưu lại nói: “Liễu cô nương, không cần nhạy cảm như vậy. Ta đã nói rồi, ta không định đánh lén ngươi, lần này mục tiêu của ta chỉ là Thu Đông Mậu.

Thật ra nói cũng đến nực cười, ta cùng Giang Đông Ngũ Hiệp các ngươi vốn không có thù hận gì, kết quả lại vì một người ngoài mà đứng đối lập, không phải quá hài hước sao?

Ta đã nói Thu Đông Mậu hạ độc Thu Chấn Thanh mà các ngươi không tin, chuyện này tạm thời không đề cập tới nữa vậy. Quan trọng nhất là các ngươi bỏ bao công sức như vậy hộ tống Thu Đông Mậu tới Mạc Lưu Thành, các ngươi định làm gì? Có lợi lộc gì? Vậy ta có thể nói thẳng cho ngươi, không cần suy nghĩ, Thu Đông Mậu không cho được các ngươi thứ gì đâu.

Thái tử chỉ coi trọng thân phận con tư sinh của Thu Chấn Thanh mà thôi, muốn lợi dụng điểm này khống chế Phi Mã Mục Trường. Còn giờ Thu Chấn Thanh đã chết, Phi Mã Mục Trường cho dù có chọn trường chủ mới cũng chẳng tới phiên Thu Đông Mậu. Có thể nói người này giờ đã là bỏ đi, hắn có thể giữ được vinh hoa phú quý trong nửa đời sau đã là không tệ rồi, các ngươi liều mạng như vậy, rốt cuộc được gì chứ?”

Liễu Khanh Khanh nhíu mày, cuối cùng lại không động thủ với Sở Hưu, vì lời nói của Sở Hưu quả thật đánh trúng một số suy nghĩ trong nội tâm cô nàng.

Cùng Trình Bất Húy xông xáo giang hồ bao năm như vậy, Liễu Khanh Khanh đã cảm thấy mệt mỏi. Dù sao cô ta cũng là nữ nhân, không có tín niệm như Trình Bất Húy cũng chẳng kiên cường như nam nhân.

Từ những hành động của cô nàng có thể thấy Liễu Khanh Khanh muốn gả cho một cường giả, một nam nhân khiến cô ta có cảm giác an toàn, không muốn phiêu bạt giang hồ nữa.

Người này ban đầu là Trình Bất Húy, sau lại biến thành Đổng Tương Nghi, đương nhiên lần với Lã Đồng là ngoại lệ.

Giờ Ngô Thiên Đông đang theo đuổi cô nàng, nhưng Ngô Thiên Đông ngoại trừ thật lòng đối tốt với Liễu Khanh Khanh, những mặt khác đều chẳng bằng Trình Bất Húy và Đổng Tương Nghi. Cho nên Liễu Khanh Khanh vẫn cảm thấy không muốn, còn chưa đáp ứng Ngô Thiên Đông.

Mà lần này hộ tống Thu Đông Mậu cũng khiến cô nàng nảy sinh ý nghĩ liệu có được Thái tử mời chào không, nhưng Liễu Khanh Khanh không dám nói với những người khác.

Trình Bất Húy ghét nhất là làm chó săn cho người khác, cho dù người này là Thái tử. Đổng Tương Nghi cũng không phải người chịu khom lưng uốn gối. Lã Đồng lại chỉ một lòng theo Trình Bất Húy, Trình Bất Húy bảo hắn làm gì thì hắn làm nấy.

Cho nên Liễu Khanh Khanh chỉ nói với Ngô Thiên Đông chuyện này, nhưng đáng tiếc Ngô Thiên Đông lại là một kẻ không biết nghĩ sâu nghĩ xa, chỉ biết bảo sao làm vậy, chuyện này hắn cũng định nghe lời Trình Bất Húy.

Nhìn bộ dáng Liễu Khanh Khanh, Sở Hưu biết hắn đã nói trúng trọng tâm. Bởi vì trong cốt truyện gốc, Liễu Khanh Khanh cũng là người như vậy.

Sở Hưu lại lạnh nhạt nói: “Ta vừa châm ngòi cũng vừa là mời chào. Bên phía Thái tử điện hạ không đáng tin cậy, nhưng ta có thể giới thiệu các ngươi cho Nhị hoàng tử Đông Tề, mặc dù vị này thân phận không hiển hách như Thái tử, nhưng năng lực và thanh danh đều hơn xa Thái tử.

Ngươi cũng không cần trả lời ta vội, ta và Giang Đông Ngũ Hiệp các ngươi không có thù hận, cho nên ta sẽ cho các ngươi chút thời gian. Đây cũng là cơ hội cuối cùng, hy vọng các ngươi nắm được.”

Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi, Liễu Khanh Khanh ngây ra tại chỗ thậm chí quên cả việc giải quyết của mình, sắc mặt biến đổi không ngừng. mãi tới khi Ngô Thiên Đông bên kia lớn tiếng gọi một câu, Liễu Khanh Khanh mới nhớ ra mình đang định làm gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.