Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 2: Hoàng tuyền tái sinh




Bờ sông vong tuyên khắp mọi nơi đều là hoa bỉ ngạn đỏ tươi như máu. Trong mắt Bàng Lạc Tuyết chứa đầy cừu hận, nàng nhìn thấy trên đài có một tấm gương lóe sáng rực rỡ. Bàng Lạc Tuyết một đường giẫm lên cánh hoa bỉ ngạn màu đỏ đi đến tấm l,q.d gương kia. Bàng Lạc Tuyết thầm nghĩ: “Bà bà cho mỗi người qua đó một chén canh, ngẫm lại là canh Mạnh bà uống vào liền có thể quên kiếp này, nàng cúi đầu sờ lên phần bụng bằng phẳng nơi đứa nhỏ đã mất. Trong lòng tràn ngập hận ý, không, nàng không thể nào quên được, nàng nhất định phải để cho bọn họ trả giá thật lớn.”
Thân hình Mạnh Bà khom xuống bưng một chén canh đưa cho Bàng Lạc Tuyết, hận thù trong mắt hóa thành huyết lệ rơi vào trong canh, nàng ngửa đầu uống cạn sạch. Nge nói đi qua cầu Nại Hà sẽ tới vãng sinh, nàng nhất định không thể quên, nhất định không thể.
“Ai, cô bé a, qua khỏi cầu Nại Hà đi về phía tay trái không cần quay đầu lại. Phía sau truyền đến tiếng thở dài của Mạnh bà, bên trái một mảnh mơ hồ cũng không lộ rõ, chỉ có khắp nơi tràn ngập sương mù, tối tăm mù mịt.
“Bà bà, người vì sao lại chỉ dẫn cô nương kia đi vào đường tái sinh?” Hắc vô thường và Bạch vô thường tò mò hỏi.
“Đều là oan nghiệt, hận ý trên người cô nương này quá mạnh mẽ, huyết lệ đã nhỏ vào canh, nàng không thể quên được kiếp trước. Ta nhìn thấy vọng hương kính sáng lên, có lẽ sẽ có kỳ duyên.”
Nàng không biết đã đi bao lâu rồi, sương mù như có sức sống toả sáng, từng bước chỉ dẫn nàng đi đến…
Đầu Bàng Lạc Tuyết đau như muốn nứt ra, mở to mắt chỉ thấy ánh mặt trời chói chang. Ngẩng đầu nhìn lại, nơi này không phảỉ là khuê phòng trước khi nàng xuất giá hay sao. Nàng vội vàng lấy gương đồng ra soi, khi nhìn thấy chính mình trong gương đã khiến nàng không khỏi giật mình, đồ trang sức trên người nàng rõ ràng đang ở tuổi cập kê.
Một bộ thêu tinh sảo đang đặt trên bàn, nghiễm nhiên đã thêu được hơn phân nửa, đôi mẫu đơn đang hé nở, nhớ ngày đó Bàng Lạc Vũ chính là nhờ bức thêu này đã khiến hoàng l,q.d hậu trong lòng vui vẻ và được trở thành đệ nhất tài nữ. Hóa ra là nàng của bảy năm về trước, a tỷ tỷ a, không biết kiếp này ngươi có còn mạng để hưởng thụ danh hiệu đệ nhất tài nữ nữa hay không? Trong lòng Bàng Lạc Tuyết cười âm hiểm.
“Muội muội, ngươi có ở đây không?” Bàng Lạc Vũ tay cầm cay quạt tròn phe phẩy, tươi cười tiến lại. Không thể không nói Bàng Lạc Vũ đã ở tuổi cập kê, trang phục bó sát lộ ra dáng người yểu điệu. Trên đầu cài hoa mai càng làm nổi lên làn da tuyết trắng, trâm cài Lưu Tô óng ánh phản chiếu dưới ánh mặt trời tạo ra ánh sáng bảy màu bắt mắt.
Bàng Lạc Tuyết hít sâu một hơi cố gắng áp chế hận ý từ đáy lòng, Bàng Lạc Vũ cứ chờ đấy, ta không vội. Đôi môi khẽ cười, tiến lên kéo tay Bàng Lạc Vũ nũng nịu nói: “Tỷ tỷ hôm nay như thế nào lại có thời gian đến nơi này của muội, hôm qua ở đình viên hoa nở vừa l,q.d khéo mẫu thân lại đến, muội quấn quýt lấy mẫu thân vẽ bức tranh hoa, kết quả mẫu thân không vừa ý, nên muội liền thêu cho mẫu thân để xem trình độ của muội có tiến bộ hay không.” Dứt lời Bàng Lạc Tuyết cầm lấy bức tranh thêu đưa cho Bàng Lạc Vũ xem.
Quả nhiên khi Bàng Lạc Vũ nhìn đến bức tranh thêu, trong nháy mắt sắc mặt cứng ngoắc, trong mắt sự ghen tị chợt lóe lên. Hóa ra tỷ tỷ ngươi đối với ta luôn có ác ý, là ta trước kia vẫn không phát hiện ra, ngươi diễn đúng thật là tốt mà. Nếu mệnh trời đã cho ta sống lại, thì kiếp này ta nhất định cho các ngươi nếm thử những thống khổ ta đã từng chịu. Nghĩ đến đây Bàng Lạc Tuyết nhu thuận ngẩng đầu cười nói lộ ra tính trẻ con trước Bàng Lạc Vũ: “Tỷ tỷ cảm thấy như thế nào, không biết mẫu thân có thích không, đến lúc đấy tỷ tỷ cần phải nói lời hay giúp ta đấy nhé”.
“Quả nhiên thật xinh đẹp, kỹ thuật thêu của Tuyết nhi thật sự được thừa hưởng từ mẫu thân, mẫu thân nhìn thấy sẽ rất vui mừng, kỹ thuật thêu của ngươi tốt như vậy, tỷ tỷ ta đây cũng không bằng một phần của ngươi, bức thêu đẹp như vậy sao muội không đưa trước cho tỷ nhìn xem. Có chỗ nào không ổn tỷ sẽ chỉ muội sửa, nếu bức thêu có chỗ không hoàn hảo thì mẫu thân cũng sẽ không thích.” Bàng Lạc Vũ ánh mắt chân thành nhìn nói.
Hừ, ngươi còn nghĩ ta là Bàng Lạc Tuyết đơn thuần trước kia sao, ngươi đơn giản là muốn lấy bức thêu này đi tham gia Mẫu Đơn yến, đúng rồi Mẫu Đơn yến, ngươi đã muốn danh tiếng ta thân làm muội muội nhất định sẽ giúp ngươi một phen, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy làm phiền tỷ tỷ, muội thêu xong chắc chắn sẽ đưa cho tỷ trước, đa tạ tỷ tỷ.”
Bàng Lạc Vũ nhẹ nhàng cười kéo tay nói nàng nói: “Hôm nay tỷ muốn cùng muội đi thỉnh an mẫu thân, chúng ta mau đi đi.”
“Tỷ tỷ nói rất đúng, muội cũng đang muốn đi đây, thân thể mẫu thân mấy ngày gần đây khó chịu, chúng ta đi mau một chút.”
“Đúng vậy, gần đây thân thể mẫu thân không tốt, ta đặc biệt sai nha hoàn làm canh tẩm bổ cho mẫu thân, chúng ta nhanh đi thôi, nếu canh nguội sẽ mất đi công hiệu.”
A, canh bổ sao, đúng là ngươi ngày trước dùng canh bổ mới làm hại mẫu thân ta nằm triền miên trên giường bệnh, thế cho nên Quốc công phủ mới bị mẹ con các ngươi cầm quyền, mẫu thân ta bị các ngươi hại chết mà ta lại ngu ngốc tin tưởng các ngươi. Một lát phải tìm biện pháp nói chuyện canh bổ cho mẫu thân mới được. Bàng Lạc Tuyết cúi đầu suy nghĩ.
Một đường cùng Bàng Lạc Vũ đến đình viện Cẩm Tú các, Cẩm Tú các không hổ là chỗ tốt, quả nhiên ánh mặt trời ấm áp, mặc dù đã là tháng tư nhưng vẫn có chút lạnh. Bao quanh đình viện đều là mẫu đơn và thược dược đua nhau nở rộ, Lạc Tuyết đưa bàn tay l,q.d trắng nõn hái một đóa hoa mẫu đơn cầm trong tay thưởng thức. Những đóa hoa này đều do Dương thị và phụ thân cùng nhau trồng, có thể thấy sự ân ái của bọn họ, vài vị di nương cũng muốn được chia sẻ sự sủng ái của phụ thân dành cho Dương thị.
“Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đến đây, mau chút tiến vào, phu nhân đang chờ nhị vị tiểu thư.” Nàng cùng Bàng Lạc Vũ tiến vào cửa. Mẫu thân ngồi ở trên giường ấm, vẻ mặt có chút mệt mỏi, khoác bên ngoài là áo choàng nhũ kim thêu một đóa hoa lan, nha hoàn bên cạnh đưa tới một bát canh gừng. Ngẩng đầu nhìn thấy các nàng đi vào khuôn mặt có chút tươi cười.
“Bái kiến mẫu thân.” Nàng với Bàng Lạc Vũ cùng nhau hành lễ.
“Hôm nay như thế nào Tuyết nhi lại đi cùng với tỷ tỷ, các ngươi ăn mặc đơn bạc mau tới đây sưởi ấm.” Nói xong tiếp đón các nàng đi vào.
“Tuyết nhi không phải sợ phiền toái sao, cầm ấm lô đi đến đây không bằng đến bên mẫu thân sẽ ấm áp hơn nhiều.” Nàng cười hì hì nói.
Mẫu thân sờ đầu nàng cười nói: “Con như vậy lại nghĩ chiếm tiện nghi của ta, mấy hôm trước đòi ta vẽ tranh, hôm nay lại đến đòi ta sưởi ấm, thật sự là khi dễ ta mà.” Mặc dù nói như vậy nhưng tay lại lôi kéo tay nàng đặt vào ấm lô, nàng chui đầu vào trước ngực Dương thị làm nũng, nàng tự hứa với lòng mình kiếp này nhất định phải bảo vệ mẫu thân thật tốt.
“Ngày hôm nay mẫu thân cảm thấy thân thể tốt chứ, Vũ nhi dựa theo lời chỉ dẫn của thái y làm canh bổ cho người.”
“Vũ nhi lo lắng nhiều rồi, thái y nói thân thể ta có chút không khỏe, không có việc gì to tát cả, nghỉ ngơi mấy ngày liền có thể tốt lên, để các ngươi lo lắng rồi.”
“Nhớ mẫu thân có bình hoa màu lam, nữ nhi cố ý hái một đóa hoa mẫu đơn tới tặng mẫu thân.” Dứt lời nàng liền nhảy xuống giường đi đến bên lọ hải đường cắm đóa hoa vào.
“Đóa hoa mẫu đơn này thật xinh đẹp nhưng cũng đừng quên bức tranh thêu của con đó.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy dư quang trong mắt Bàng Lạc Vũ khi nghe nói đến bức thêu mẫu đơn, trên mặt vui sướng chợt lóe rồi biến mất, cũng tốt khiến cho ngươi nghĩ rằng ta và ngươi cùng thêu mẫu đơn. vẻ mặt Dương thị cưng chiều, sủng nịch lúc này Vương mụ cũng hết lời khen ngợi.
“Mẫu thân cứ ở đấy đi, Tuyết nhi tự mình mang qua cho mẫu thân.” Nàng xoay người bưng chén thuốc lên, vừa vặn đụng vào đóa mẫu đơn bên cạnh đột nhiên một con sâu vừa vặn lọt vào trong bát. Bàng Lạc Tuyết hoảng sợ, bát trong tay rơi trên mặt đất vỡ nát l,q.d. Trong lòng một trận đắc ý, trên mặt lại lộ ra bộ dạng muốn khóc “Tỷ tỷ, ta…ta…ta không phải cố ý.”
Dương thị nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sắp khóc lập tức đau lòng nói: “Tay con có bị bỏng không, mau mau tới cho mẫu thân xem, con đó, hái hoa cũng không nhìn thấy sâu.”
“Muội muội không có việc gì là tốt rồi, cũng không có gì to tát, canh ta hầm lại là được, chỉ là làm phiền mẫu thân chờ một lát.” Bàng Lạc Vũ dịu dàng cười nói.
Bàng Lạc Tuyết thấy vẻ mặt nàng không cam lòng, lại muốn ẩn nhẫn làm bộ như hào phóng, trong lòng thật sự rất thoải mái.
“Không bằng tỷ tỷ đưa phương thuốc này cho Vương mụ mụ, muội sẽ học hầm thuốc, về sau muội sẽ ở Cẩm Tú các làm là được không cần tỷ tỷ phải khó nhọc mang tới, tỷ tỷ, tỷ nói đúng không?”
Bàng Lạc Tuyết cười hết sức vô hại, mẫu thân bên cạnh trêu ghẹo nói: “Con còn biết đau lòng cho tỷ tỷ con sao, cũng tốt, về sau con ở chỗ này làm cũng không cần làm phiền đến tỷ tỷ, đúng rồi lão thái thái đã dâng hương trở về, đi thỉnh an sớm một chút, chớ để mất quy củ.” Bàng Lạc Tuyết hơi dẩu miệng bất quá cuối cùng cũng có lý do quang minh chính đại để lưu lại.
“Vậy Vũ nhi về Thính Vũ hiên trước, nếu muội muội muốn học hầm canh ta sẽ đem phương thuốc đến đưa cho muội.” Bàng Lạc Vũ nhẹ nhàng thi lễ mang theo nha hoàn rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.