Khuynh Thành Nữ Vương Gia: Xấu Phu, Thị Tẩm Đi

Chương 4:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
11873
Có ai biết, mất mà tìm lại được nguyên lai là cái dạng này bách chuyển thiên hồi**?
**Bách chuyển thiên hồi (百转千回): đại ý là tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.
Những cái đó ái nha oán a tưởng a niệm a, cuối cùng đều không bằng mất mà tìm lại mừng như điên!
Hai mắt mông lung đẫm lệ, nhìn đến nỗi từng tấc da bị nẻ trên mặt Vân Mạc cứng đờ, một tia hoảng loạn từ con ngươi hắn xuất hiện.
Phượng Khuynh vốn là ngửa đầu nhìn hắn, lúc này dứt khoát duỗi tay ôm hắn, chui đầu vào lòng ngực hắn, thoải mái khóc lên.
Vân Mạc cả người cứng đờ.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn cùng cô nương thân cận như vậy trong mười bảy năm qua.
Thơm tho, mềm mại. Cho dù mùi rượu có chút khó ngửi, cũng đã bị huân hương trong phòng này quấn sạch sẽ, quanh hơi thở của hắn đều là mùi thơm ngát trên đỉnh đầu Phượng Khuynh.
Phụ thân quả nhiên nói rất đúng a! Nữ nhân quả nhiên nhỏ bé yếu đuối, nhìn cô nương này chính là Vương gia a, không phải cũng ở trong ngực hắn khóc đến rối tinh rối mù sao?
Nam nhân, sinh ra là để bảo hộ nữ nhân.
Sau khi về Vân phủ, hắn bị tẩy não không biết bao nhiêu lần, chung quy vẫn là không quên dạy bảo của phụ thân. Thậm chí tại một khắc này, càng rõ ràng mà nhớ tới, cũng càng thêm tin tưởng vững chắc.
Về điểm này thì lạnh nhạt hoặc ẩn ẩn phẫn nộ cũng đều không có, nói cho cùng thì hai người cũng đã bái đường, mình cũng đã cưới… Ngạch không đúng, là nàng cưới mình……
Rối tung rối mù cái gì! Dù sao bọn họ cũng đã trở thành phu thê, nam nhân bảo hộ nữ nhân, nữ nhân của bản thân không phải hẳn là càng nên bảo hộ sao?
Nhưng mà, hắn phải làm như thế nào đây?
Hắn một tay còn bưng chén, toàn thân đã sớm cứng đờ.
Chỉ có thể dùng một cái tay khác, chậm rãi mất tự nhiên mà nâng lên, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng Phượng Khuynh.
Hắn nhớ rõ, lúc Vân Thủy Dao quăng ngã hắn, hắn ở trong ngực phụ hầu khóc, phụ hầu hắn chính là như vậy vỗ lưng hắn làm hắn không khóc.
Hắn làm như vậy, hẳn là đúng đi?
Trong lòng tràn đầy thấp thỏm, nơi nào còn nhớ rõ vừa mới không cam lòng cùng bất mãn.
Động tác hơi chần chừ, lại vẫn một chút một chút thả nhẹ lực đạo, còn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì để an ủi.
Nhưng mà Phượng Khuynh, lại bởi vì hắn an ủi mà lòng càng sinh thêm xúc động, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn Vân Mạc một cái, kia gọi là ủy khuất a!
Vốn là ôm eo Vân Mạc, nửa dựa vào người hắn, lúc này dứt khoát ưỡn lên một cái, đôi tay trực tiếp ôm lấy cổ Vân Mạc, nhìn hắn trong chốc lát, liền chui đầu vào cổ hắn tiếp tục khóc lên.
Nước mắt lạnh lẽo rơi vào cổ Vân Mạc, nhẹ lăn xuống.
Gương mặt Phượng Khuynh trực tiếp dán trên cằm Vân Mạc.
“Loảng xoảng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.