Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 98: Uống 2




Tả Tiểu Đa vừa nghĩ như thế, đã cảm thấy vô cùng yên tâm thoải mái, trong thời gian có hạn, mở to miệng, ừng ực uống một bụng no căng.
“Muốn thế nào thì làm thế đi, chẳng liên quan gì đến tai
Có lẽ đến người đầu tiên nghiên cứu và thiết kế ra cái khoang điều dưỡng này cũng không ngờ rằng, có người sẽ lại ở trong căn phòng này uống linh dịch cứ như là uống bia!
Hơn nữa vừa uống là uống cả một bụng đầy.
Linh dịch này đối với cơ thể con người chắc chắn là chỉ có lợi chứ không có hại, trên thực tế, thứ này vốn dĩ là được chế tạo ra để cơ thể người hấp thu và dung hòa.
Nhưng ý nghĩa tồn tại to lớn nhất của khoang điều dưỡng này, hay nói các khác là giá trị lớn nhất của nó lại nằm ở tính duy trì lâu dài, tính bền vững, linh dịch trong tất cả các khoang điều dưỡng được lắp đặt ở đạo tràng của Mộng Trầm Ngư này có thể nói là linh dịch cao cấp nhất, một khoang linh dịch đủ để cho một người sử dụng trong vòng một năm! Thậm chí thời gian còn có thể dài hơn!
Về cơ bản đều là tiêu hao đến tương đương với số định mức, lúc đó mới bắt đầu bổ sung.
Nhưng chưa từng có ai muốn uống cả.

Tại sao vậy?
Thứ như khoang điều dưỡng này, cho dù có cao cấp hơn thế nào đi nữa, thì trước sau vẫn là thiết bị công cộng, ngươi có biết trước đây đã có bao ngươi người từng sử dụng qua rồi không?
Mặc dù linh dịch và linh khí ở trong này rất dồi dào, nhưng phân tích một cách kỹ lưỡng, thì ở đây cũng chẳng khác nước trong phòng tắm công cộng là bao... 100% những người bước vào đây, đều chỉ sợ mình mở miệng ra là nó sẽ trôi vào trong miệng, quả thực vô cùng kinh tởm.
Ai có thể ngờ được rằng Tả Tiểu Đa lại là một kẻ kỳ lạ, suy nghĩ khác người như thế...
Mười năm phút trôi qua. Tả Tiểu Đa vác một bụng bước ra.
“Ngươi... ngươi đã làm cái gì vậy?” Mộng Trầm Ngư nhìn bụng của Tả Tiểu Đa, đôi mắt xinh đẹp tí nữa thì bắn ra khỏi hốc mắt.
Nghe thấy lời chất vấn của Mộng Trầm Ngư, Tả Tiểu Đa bực bội, đùng đùng nổi giận, đánh đòn phủ đầu để kiềm chế đối phương, bóp méo sự thật, đáp: “Lúc ngươi nhét ta vào trong đó, không thể nhìn xem ta tỉnh táo hay không tỉnh táo được à? Ta trọng thương sắp chết, thần trí không tỉnh táo, mở miệng theo bản năng, sau đó... Suýt chút nữa ta đã chết chìm ở trong đó! Ngươi cứ thế ném ta vào trong này! Ngươi nói đi, có phải là nha đầu nhà ngươi cố ý hay không hả?!”
Sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, Tả Tiểu Đa tiếp tục phân nộ: “Nếu không phải ta tỉnh sớm, nói không chừng đã chết chìm thật rồi... Biết bao nhiêu người từng dùng qua cái này rồi? Có bẩn, có kinh sớm không hả!”
“Ha ha ha ha...Ngươi uống cả một bụng nước tắm rồi à?” Mộng Trầm Ngư vui mừng khôn xiết, tràn đầy cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.
Ôi trời ơi, thế phải bẩn đến mức nào chứ...
Cho ngươi chửi ta đi! Đáng đời! Đây là quà ông trời ban tặng cho ngươi, cho người buồn nôn chết đi!. Ngôn Tình Sắc
“Hừt” Vẻ mặt Tả Tiểu Đa tức giận vô cùng kết quả, hẳn vừa hừ xong, lại đột nhiên có hai luồng linh khí Tinh Hồn màu trắng sữa phun ra trừ trong mũi hắn.
Vốn dĩ sau khi trải qua quá trình hồi phục, trong kinh mạch của hắn đã bão hòa, kết quả là hắn lại uống đầy một bụng, quả thực là khó mà tải được nữa, đúng lúc này vì không thể chịu đựng nổi nữa nên mới phun ra ngoài.
Phải biết rằng, thứ mà hắn uống không phải là nước theo nghĩa thông thường, mà là năng lượng Tinh Hồn ở trạng thái d,ịch lỏng thực sự, há có thể tiêu hóa một cách dễ dàng chứ!

Mặc dù linh dịch sẽ không làm người ta nổ tung, nhưng không tiêu hóa được, thì nhất định là rất lãng phí.
“Lên đi, đồ xấu xí kial”
Tả Tiểu Đa gào lên: “Đến đây đến đây đến đây, hôm nay Tả gia ta nhất định phải đánh cho ngươi phục sát đất mới tôi!”
Mộng Trầm Ngư bị một câu đồ xấu xí đến bất thình này làm cho tức đền mũi xì cả khói, không để cho hắn giải thích mà xông lên luôn.
Mặc dù lúc trước Tả Tiểu Đa nói toàn những từ ngữ ô uế, bẩn thỉu tục tĩu, lời lẽ thế nào cũng nói hết rồi, nhưng thực sự chưa từng nói những lời đánh giá về vẻ ngoài của Mộng Trầm Ngư, suy cho cùng thì Mộng Trầm Ngư cũng là một cô gái tinh tế và xinh đẹp, nói người ta xấu thực sự là không có lương tâm cho lắm!
Nhưng... hai người đối đầu đến bây giờ, không chỉ có Tả Tiểu Đa mệt đến chết đi sống lại, Mộng Trầm Ngư cũng toát mồ hôi đầy người, lớp trang điểm xinh đẹp, tinh tế ban đầu đã sạch bong từ lâu, hình tượng bây giờ, đã chẳng còn liên quan đến mấy từ tinh tế, xinh đẹp nữa rồi, mà đã không tinh tế, xinh đẹp nữa, thì chỉ có thể là...
Dưới chân Tả Tiểu Đa đan vào nhau, bay vọt lên không trung, những bước đi trong hư không của Tỉnh Không Bộ giống y như đang dẫm trên ngân hà, Long Môn Cước lập lòe nhấp nháy, liên tiếp đá qua như một cơn lốc xoáy.
Rầm rầm rầm...
Chớp mắt sau hai người đã cuốn vào nhau, Tả Tiểu Đa vừa xông lên đã không tiếc bản thân, dốc hết sức lực, liên tiếp tung đại chiêu, không nỗ lực hết sức không được, Tả gia đã sắp căng đến phát nổ rồi...

“Ai là đồ xấu xí!" Mộng Trầm Ngư vừa đánh, vừa tức đến ngực phập phồng, suýt chút nữa đã to ra một cỡ.
“Là ngươi, là ngươi, chính là ngươi!” Tả Tiểu Đa quyền cước đan xen, không có một tia tránh cũng chẳng né, lấy cứng đối cứng, miệng cũng không thả lỏng lúc nào.
“Ta xấu chỗ nào?” Mộng Trâm Ngư tức sùi bọt mép.
“Ngươi lép!” Tả Tiểu Đa đánh liên tiếp bảy, tám chưởng, ngoài ra còn thêm hơn hai mươi cước, cả người giống như biến thành một con quay, trong miệng vẫn còn lớn tiếng gào lên: “Phía trước ngươi không lồi ra, phía sau cũng chẳng vểnh lên, cả người nhìn cứ y như cái ván giặt quần áo, hơn nữa còn là cái ván giặt đồ đã bị mài mòn rồi! Thì còn đẹp đẽ ở chỗ nào nữa? Chỗ nào cũng xấu xí hết!”
Mắt Mộng Trầm Ngư giống như muốn bốc lửa, giữa lòng bàn tay, như có trăm hoa đua nở, bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại biến thành từng đóa hoa, đập thật mạnh vào người Tả Tiểu Đa: “Ngươi nói hưu nói vượn! Ngươi làm càn! Ngươi lưu manh!”
“Nếu ngươi không mở miệng nói chuyện, ta cũng không biết ngươi là con gái!
Tả Tiểu Đa ra sức thi triển quyền cước chống lại, nhưng vô số chưởng ảnh như thủy ngân cưồn cuộn hầu hết đều trút lên người hắn, trực tiếp vang lên những âm thanh như đánh vào bao cát.
“Thật ra ngay cả giọng nói cũng giống con trai!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.