Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 93: Ấy trước rồi mới ấy




Mục Yên Yên mỉm cười nói: “Đối với người đáng giá khen ngợi vi sư chưa từng keo kiệt lời khen, em trai ngươi đáng giá được khen ngợi.”
Sắc mặt Tả Tiểu Niệm nghiêm túc lại, cúi đầu nói: “Tiểu Niệm thay mặt em trai tạ ơn sư tôn đã khen ngợi!”
Trên mặt cố hết sức kiềm chế, bộ dáng từ vui mừng trở nên nghiêm trang.
“Thật ra... thiên phú của em trai ngươi, thậm chí còn trên cả ngươi và Trầm Ngư, không, chắc chắc là trên cả Trầm Ngư!” Mục Yên Yên buồn bã nói, lại thở dài.
“Dạ? Sư phụ, sao... sao người lại nói như vậy? Tuy rằng ngươi khen ngợi em trai ta, ta rất vui vẻ, nhưng người cũng không cần nâng hắn lên cao như vậy chứ” Tả Tiểu Niệm có chút đỡ không được đối với sự đánh giá của Mục Yên Yên.
Mục Yên Yên là ai chứ, rất có khả năng quan sát và kiến thức, cũng rất nhiều kinh nghiệm, tổng cộng nàng chỉ có hai đệ tử, Tả Tiểu Niệm và Mộng Trầm Ngư.
Hai đệ tử, đều là thiên tài tuyệt đỉnh.
Trước đây vì ánh mắt quá cao, điều kiện nhận đồ đệ rất nghiêm khắc, bây giờ đột nhiên lại nói, trên phương diện nào đó, Tả Tiểu Đa càng hơn Mộng Trâm Ngự, lời này nếu truyền ra bên ngoài, Tả Tiểu Đa nếu không lập tức trở thành cái đích cho người ta chỉ trích thì cũng sẽ gần như vậy.
“Vi sư nói chính là sự thật, người em trai này của ngươi các phương diện khác tuy rằng cũng không tệ lắm nhưng cũng chỉ là ở mức khá thôi, chỉ có nghị lực là hạng nhất, có thể nói là siêu nhân, có vượt qua được ngươi không cũng khó có thể kết luận, nhưng vượt qua Trầm Ngư thì là chắc chắn.”

Mục Yên Yên bình luận: “Trận này chiến đấu đến bây giờ, cho dù là người đã đạt đến cảnh giới Võ Sư nhiều năm cũng tuyệt đối không thể cầm cự được lâu như thết”
“Vì em trai ngươi đã sớm lộ ra vẻ kiệt sức, nhưng lại còn cố gắng chống cự, chỉ bằng điểm này, Trầm Ngư đã thua xa hắn rồi."
Mục Yên Yên có chút cảm thán nói: “Bây giờ ngươi có biết tại sao lại nói như vậy không, một màn này làm †a nhớ lại ngươi năm đó. Năm đó ngươi cũng chính là như thế”
Đôi mắt Tả Tiểu Niệm chợt lóe, nói: “Sư tôn, ngươi nói xem Tiểu Đa hắn có thể vượt qua ta không, sau này ở trên mọi người? Nhìn sức mạnh tựa như liều mạng này. của hắn, ta thấy còn mạnh hơn ta, mạnh hơn rất nhiều rất nhiều.”
Mục Yên Yên thở dài, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng em trai có thể thành rồng của Tả Tiểu Niệm, lắc đầu: “Nếu sớm phát hiện tâm tính nghị lực của hắn, sớm có thể lọt vào mắt của cao nhân, hoặc là có khao khát, có khả năng đuổi kịp ngươi:
“Cả đời này của hắn, có thể lúc đi trên con đường đầy gai, giống như ngươi thăng cấp đến Thất Áp, thậm chí là cực hạn Bát Áp, nhưng thành tựu cao nhất trong đời hắn... chỉ đạt Đan Nguyên, ngay cả khi đạt được cơ duyên cực lớn, đạt đến cảnh giới Anh Biến, đã là không còn đường tiến tới, điểm cuối cùng của con đường tu luyện!
“Nếu đạt được nhân duyên sẽ có thể đạt tới cảnh giới Anh Biến, là thật sao sư phụ?” Tả Tiểu Niệm bám riết không tha truy hỏi đến cùng.
“Ta nói là trong tình huống tất cả thuận lợi, còn phải có cơ duyên cực lớn mới có thể đạt đến cảnh giới này!”
Mục Yên Yên có chút tiếc hận thở dài: “Đan điền Tỉnh Hồn của hắn thật sự rất mỏng manh, khởi đầu đã quá muộn.”
Nhưng trên mặt Tả Tiểu Niệm lại như xuân về hoa nở rất sáng lạn.
“Vậy là đủ rồi!"
“Chỉ cần hản có thể lên tới cảnh giới Anh Biến, có thể theo ta đến nghìn năm, đã là kỳ tích vượt qua dự đoán.”
Trong lòng Tả Tiểu Niệm thì thào nói.
“Lần này sư muội ngươi cũng rất khá.” Mục Yên Yên nói.

Tả Tiểu Niệm nhìn màn hình, động tác của Mộng Trầm Ngư giống như vũ bão mà rơi vào trên mặt, trên người, trên lưng, trên đầu của Tả Tiểu Đa...
Tả Tiểu Niệm nhíu mày, mặt lộ vẻ lo âu nói: “Sư phụ, khoảng thời gian này tiến độ tu luyện của sư muội có chút chậm.”
Mục Yên Yên nói: “Thật sự là có chút chậm.”
“Nàng rất ham chơi, tự dưng lại lãng phí hoàn cảnh tu luyện tuyệt vời như thế, nếu để người ngoài biết chỉ sẽ nói sư phụ người không biết cách dạy dỗ, cực kỳ mất mặt!"
“Ai nói không phải chứ, nha đầu kia, vô ưu vô lo, cả ngày đầu tươi cười hi hi ha ha... Ta cũng đau đầu.”
“Vâng, chờ qua mấy ngày này ta sẽ cố gắng thúc giục sư muội, chuyện này liên quan đến mặt mũi sư phụ, sao có thể cư xử không thận trọng.”
Tả Tiểu Niệm nhìn màn hình, Mộng Trầm Ngư bên kia vẫn còn cười lớn bừa bãi, đá Tả Tiểu Niệm ra mười bảy mười tám mét, bộ dạng điên cuồng quãng ném, giương nanh múa vuốt, nhẹ nhàng khẽ cắn môi nói.
Mục Yên Yên có chút quái dị mà liếc nhìn Tả Tiểu Niệm một cái, nói: “Ngươi là sư tỷ, có thể thúc giục nàng đương nhiên là tốt nhất, nhưng mà... trước kia không phải ngươi đều ngại lãng phí thời gian sao?”
“Trước kia là ta làm sư tỷ mà không tròn trách nhiệm, sau này nhất định sẽ cố gắng thúc giục sư muội.” Tả Tiểu Niệm trịnh trọng nói.
“Sau khoảng thời gian này, mỗi ngày ta sẽ giục nàng hai lần!”
“Ừ”

“Sự kiện Tham Lang môn kia ngươi làm rất đúng, ta đã báo cáo lên trên, với lại phủ Tổng đốc đã trả lời rồi.”
“Phải.”
“Đã nhiều năm như vậy, ai cũng không biết đại lục Vu Minh rốt cuộc đã thâm nhập bao nhiêu, nhưng mà trong thành Phượng Hoàng hẳn là không nhiều lắm.” Mục Yên Yên nói: “Dù sao cũng là thành nhỏ.”
“Có lẽ vậy”
“Nhưng mà nghe nói Thất Sát cũng bắt đâu hành động. Ở thành Phượng Hoàng, buổi tối mấy ngày nay ta phải đi Bắc thành xem thế nào.” Mục Yên Yên nói.
“Được.”
Trong màn hình theo dõi, Tả Tiểu Đa lại vọt lên lần nữa, bàn tay như dao như búa, Tỉnh Không Bộ dưới chân di chuyển kì dị, toàn thể Long Môn Thoái bay lên, bất ngờ đạt tới trình độ ba người hợp nhất.
Mà trên gương mặt xinh đẹp của Mộng Trầm Ngư cũng đầm đìa mồ hôi, tuy tu vi của nàng cao hơn Tả Tiểu Đa rất nhiều, nhưng tự mình áp chế tu vi xuống cảnh giới Võ Sư để đối chiến với Tả Tiểu Đa, mặc dù hồi khí nhanh chóng, ngay cả có kỹ năng chiến đấu tuyệt vời, ưu thế rõ tràng chiếm hết lợi thế, nhưng mà đối kháng dưới cường độ cao lại kéo dài trong thời gian dài như vậy, thì tâm lực hay thể lực đều tiêu hao rất lớn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.