Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 72: Mỗi người đi một ngải 2




Lưu Kiếm Thanh do dự một chút, nhìn một chút các huynh đệ đều đang có ánh mắt phức tạp, nói: “Phi Long, hôm nay chúng ta dự định đi phía bắc, phía nam bên kia không an toàn lắm, không nên đi hướng đó, nếu không hai nhóm chúng ta hợp thành một đội ngũ, đi cùng nhau cũng có người chăm sóc chiếu cố nhau, cùng đi hoang mạc phía bắc bên kia.”
Vương Phi Long cười lắc đầu: “Ngươi dẹp đi, hai nhóm chúng ta sát nhập cùng một chỗ? Thế thì nhiêu người quá, vốn đã xuất phát chậm rồi, lại nhiều người như vậy cùng một chỗ, dù có tìm thấy vài thứ, cũng không đủ chia, ta không muốn bởi vì chia không đều mà phải đánh nhau với các ngươi.”
“Chúng ta đi phía nam”
Vương Phi Long vung tay lên: “Trở về làm bữa rượu nhé”
Lưu Kiếm Thanh tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Phi Long, phía nam bên kia là nguy hiểm thật, ta trước đó tìm đại sư tính qua... Ngươi đi với ta tới phía bắc đi, bên kia an toàn.”
“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Tìm đại sư tính qua?”
Vương Phi Long dùng ánh mắt khó tin nhìn Lưu Kiếm Thanh, đột nhiên cất tiếng cười to, dùng tay võ lên bắp đùi của mình: “Ha ha ha ha, này Sư Tử, ngươi vẫn là Sư Tử mà ta biết đấy sao, ngươi làm ta cười đau cả bụng đây này! Ha ha ha ha ha...”
Cười một hồi lâu, lúc này hắn mới đứng lên, gạt Lưu Kiếm Thanh qua một bên, cười to nói: “Các huynh đệ, đi thôi...”
Nói xong hắn dẫn đầu, bay nhanh về phía nam.
Sau lưng hai mươi người đi tới cười phất tay: “Lưu ca, khi nào về làm chầu rượu nha!”
“Sư Tử ca, hẹn gặp lại!”
Một đoàn người nhao nhao tiến về phía trước, cười nháo, hăng hái tiến về phía nam.

Nhưng mà lúc đó đã là mặt trời chiều ngã về tây, ánh tà dương đỏ quạch như máu.
Đoàn mười người của Lưu Kiếm Thanh mãi một lúc lâu cũng không có lên tiếng.
“Lão đại, chúng ta đâu đây?”
“Vương Phi Long mang theo Phi Long đội của hắn đi về phía nam, chúng ta thì không đi được, chính như hắn nói, mỗi người đều có lập trường của riêng mình, một khi tìm được đồ tốt thì khó mà phân chia đồng đều, khó tránh khỏi dẫn đến tranh giành... Hắn không muốn đánh cùng chúng ta, tội gì chúng ta phải đi theo hắn tranh giành.”
Lưu Kiếm Thanh hít sâu một hơi: “Chúng ta đi hướng bắc”
“Có lẽ... Tiểu tử kia nói cũng chưa chắc đúng." Một người trong đội nói.
“Nếu là không chuẩn mới là tốt nhất.”
Lưu Kiếm Thanh ngửa đầu, ngóng nhìn về phía bầu
trời phía nam, đội ngũ của Vương Phi Long cũng đã đi xa, không nhìn thấy nữa.
Bốn phía nhà cao tầng, tại một bên khác, trên quảng trường nhỏ, tiếng người huyên náo, âm nhạc ầm ầm rung động, mấy trăm người đang nhảy aerobic.
“Thiên nhai mênh mông là của ta...”
Tiếng cười đùa của trẻ con, bóng dáng những người trẻ tuổi đuổi bắt nhau...
Một bên khác, là cái biển cực lớn: “Tập đoàn Mộng Thị, biến giấc mơ của bạn trở thành sự thật”
Ráng chiều rực rỡ, ở trên bầu trời thành phố chập chờn, chiếu rọi, dưới đèn đường, dòng người liên miên không dứt, trên đường là dòng xe cộ lướt đi như dòng sông cuồn cuộn không ngừng.
Lưu Kiếm Thanh ánh mắt giật mình lo lắng một chút.
“Chúng ta đi!”
Nhìn theo nhóm người Lưu Kiếm Thanh đi ra ngoài.
Tần Phương Dương ánh mắt sầu lo: “Thật sự có nguy hiểm?”
Tả Tiểu Đa cũng là sắc mặt nặng nề: “Vâng, theo. như những gì ta thấy được thì đúng là có nguy hiểm.”
Lúc này Tân Phương Dương cũng không hoài nghỉ những lời không lành mà hắn nói, truy vấn: “Đến cùng là có mấy phần chắc chắn?”

Tả Tiểu Đa cân nhắc một chút, nói: “Tám chín phần gì đó... Bọn họ có thể gặp được ta ở đây, chính là thời điểm bắt đầu chuyển vận, chỉ cần bọn họ có thể nghe theo lời của ta, tự nhiên sẽ gặp dữ hóa lành, gặp rủi hóa may...
Tần Phương Dương khẽ thở dài một hơi, lại lân nữa đưa ánh mắt về phía cổng trường chỗ.
Lẩm bẩm nói: “Chỉ mong, bình an vô sự-”...
Xế chiều hôm đó.
Tan học.
Ngay khoảnh khắc Tả Tiểu Đa theo dòng người đi ra khỏi cánh cổng trường học, gần như theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.
Mà sau khi nhìn một cái, lập tức cảm giác được tình huống không đúng, rất không đúng, quá không đúng!...
Nhìn một cái, vẫn là một cô gái mặc đồ hồng tựa vào cây cột đèn bên ven đường, cầm trong tay một cái điện thoại di động cúi đầu đang nhìn cái gì, khóe miệng thỉnh thoảng lại mỉm cười.
Trên vai, đeo một cái ba lô nhỏ màu hồng phấn.
Tả Tiểu Đa giờ khắc này, lại có mấy phần cảm giác ngạt thở.
Rõ ràng là giữa biển người mênh mông, người đến người đi, nhưng Tả Tiểu Đa lại chỉ cảm thấy tự thân chỉ có một cỗ ý lạnh như băng quanh quẩn.
Không thích hợp.
Cô gái này, tất nhiên là tới có dục đích, mà mục tiêu nhất định là chính mình!
Trên đường mình về nhà, sẽ có một đoạn đường khá vắng vẻ.

Cô gái này, có khi nào sẽ phục kích mình ở đó không? Nếu là cướp tiền thì cũng không sao, nhưng nhỡ đâu đối phương cướp sắc thì sao? Hắn rất muốn nhìn một chút xem mặt mũi cô gái này trông như nào, nhưng đối phương một mực cúi đầu, không có cơ hội nhìn thấy, về phần cái khác, càng không nhìn thấy.
Tả Tiểu Đa đứng trong dòng người ở cửa trường học, suy nghĩ liên miên, đột nhiên xoay người một cái, giống như cá bơi ngược dòng, đi vào trong trường học.
Ta cần gì phải đi dò xét một sự kiện là tốt hay xấu, chờ lão tử ở đó đã là không có hảo ý rồi! Ta không đi ra còn không được à!
Lão tử là thầy xem tướng, tương lai sẽ là đại sư, biết xu lợi tránh hại chính là kỹ năng đầu tiên cần phải học!
Tả Tiểu Đa như một làn khói chạy đi tìm Tân Phương Dương.
“Thầy, có người theo dõi ta, đã theo dõi ta hai ngày..."
Tả Tiểu Đa thở hồng hộc.
Tần Phương Dương ánh mắt lập tức lăng lệ:Ai?
“Là nữ... Một cô gái, đeo một cái túi nhỏ màu hồng... Hiện tại đang chờ ngay trước cửa trường học, đã chờ ta hai ngày nay rồi.”
Tả Tiểu Đa sợ hãi nói. Tân Phương Dương trên mặt nhất thời treo đầy hắc tuyến: “Ngươi không phải đã làm cái gì người ta đấy chứ?”
Tả Tiểu Đa cũng là tức thời một trán hắc tuyến: “Thầy à, ta là cái loại người này sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.