Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 67: Tướng tử kiếp




Mà tới người thứ mười chín này dừng lại không phải là bởi vì hắn đánh không lại, mà là bởi vì hắn hết sức rồi, thật sự là đã quá mệt mỏi, tiêu hao quá nhiều, cho nên đành phải dừng lại.
“Không thích hợp! Quá không đúng!"
Long Vũ Sinh lẩm bẩm nói: “Mai kia, ta muốn cùng Tả Tiểu Đa chiến đấu một trận... Nếu hiện tại không tìm cơ hội đánh hắn một lần, chỉ sợ cũng thật không có cơ hội...”
Vạn Lý Tú cũng là mắt chữ A miệng chữ O, nàng cũng chưa từng thấy có người có thể tiến bộ nhanh như vậy!
Chẳng lẽ tên này thật sự là thiên tài sao?!
“Ta cũng phải tìm cơ hội đánh hắn mấy trận, làm giảm khí thế của hắn đi...” Vạn Lý Tú tự lẩm bẩm: “Nếu cứ dựa theo tốc độ tiến bộ của hắn, không đến mấy. ngày là có thể đuổi kịp chúng ta...”
Hai người nhìn nhau, bên trong ánh mắt đều là bất đắc dĩ.
“Cứ quan sát thêm hai ngày nữa.” Long Vũ Sinh nói: “Nếu như tốc độ vần nhanh như vậy, vậy chúng ta sẽ xuống tay.”
“Được.”

“Còn nữa... Ngươi về sau có thể đừng có đánh vào mặt ta nữa được không?” Vạn Lý Tú rất phiền muộn: “Ta là con gái đó...”
Long Vũ Sinh cũng đành chịu: “Ngươi còn biết ngươi là con gái, ngươi liều mạng đánh ta như thế, bảo ta đánh vào chỗ nào của ngươi đây? Đánh ngực, ta lưu manh, đánh mông, ta lưu manh, đánh đùi, ta lại cũng lưu manh, đánh háng... càng lưu manh... Đánh lưng, mẹ nó đánh không đến, đánh cái ót thì ta không dám, đánh yết hầu ta không dám... Vậy ngươi nói xem, ngoại trừ đánh mặt ta còn có thể đánh vào đâu?”
Vạn Lý Tú nhe răng trợn mắt: “...
Long Vũ Sinh một mặt bất đắc dĩ: “...”
“Hay là đánh mặt đi..."
“Được rồi.”
“Bộp bộp bộp!” Tần Phương Dương võ võ tay.
“Hôm nay Chiến đấu xếp hạng đến đây là kết thúc. Đầu tiên, chúng ta cùng chúc mừng Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa từ lúc vào lớp đến giờ, cũng mới chỉ có hai ngày, nhưng trong hai ngày này, đã liên tiếp chiến thắng mười sáu bạn khác, tấn thăng đến hạng thứ mười chín trong lớp!”
Tần Phương Dương tràn đầy cảm khái: “Chiến tích dạng này, tiến bộ dạng này, không thể không tán thưởng, chí ít là trong bao nhiêu năm ta dạy học, là lần đầu tiên gặp được.”
Sau khi nghe xong lời ấy, ánh mắt tất cả học sinh nhìn Tả Tiểu Đa, đều nhiêu hơn mấy phần khâm phục, còn có hâm mộ.
Tả Tiểu Đa tức thời giương đầu lên, một mặt hăng hái, rất cảm thấy vinh quang.
Trên thực tế, Tả Tiểu Đa giờ phút này có một loại cảm giác nở mày nở mặt, cảm giác ta là thiên tài.
“Một đám gà”
Ba chữ này, Tả Tiểu Đa thầm nói vài lần ở trong lòng, nhưng không có dám nói ra.

Hắn cảm giác nếu mình mà nói thì mình sẽ bị thương rất nặng.
“Nhưng ta vẫn muốn nói một điều, kết quả này, cũng không nói lên được Tả Tiểu Đa mạnh bao nhiêu! Chỉ là do các ngươi quá yếu mà thôi!”
Tần Phương Dương lại càng nói to hơn nữa: “Tin tưởng mọi người đều chứng kiến, hai ngày này Tả Tiểu Đa đã cố gắng tu luyện như thế nào, đối với việc này ta chỉ muốn nói một câu, nếu như các ngươi có thể cố gắng tu luyện giống như Tả Tiểu Đa, như vậy dù cho. thiên phú hơi kém, nhưng cũng sẽ không đơn giản bị người khác đuổi kịp như vậy!” Cả lớp ngẩng đầu, càng thêm quyết tâm.
Chỉ có Tả Tiểu Đa là trong lòng có chút khó, nhịn không được liếc mắt: Thầy Tân nói vậy là có ý gì, nói ta không phải thiên tài? Chỉ là nỗ lực tu luyện, nên nếu người khác cố gắng một chút là có thể đuổi kịp ta?
Lời này không đúng! Ta đang hoài nghi ngươi đang kỳ thị ta...
“Năm đó, những học sinh ta từng dẫn dắt, các đàn anh đàn chị của các ngươi, hiện tại có rất nhiều người cũng đã lập được công huân tại Nhật Nguyệt quan.”
“Mà các ngươi... Ngoại trừ số ít người, những người khác...” Tân Phương Dương thở dài một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Nhưng cả ba mươi lăm người trong lớp lại cùng nhau sinh ra một loại cảm giác, câu hắn muốn nói là “Các ngươi là lớp tệ nhất mà ta từng dạy”, cảm giác kia thật sự là khó chịu.
“Hàng cuối cùng.”
Theo Tần Phương Dương tuyên bố, mười một người bị Tả Tiểu Đa đánh bại không hẹn mà cùng đứng dậy, cùng nhau vung tay vung chân, quay đầu lắc cổ, xoay cổ tay cổ chân, tiếng khớp xương nổ tạch tạch vang lên liên hồi, lốp ba lốp bốp tiếng vang đơn giản là như đốt pháo.
Sau đó, mười một người này cùng nhau tập trung ánh mắt về phía Tả Tiểu Đa, mặt mũi cũng là cười hớn hở.

“Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì?” Tả Tiểu Đa thấy thế biết là hỏng rồi, thất kinh nói.
“Làm gì á? Làm ngươi chứ làm gì nữa!” Mười một người này có nam có nữ, nhưng tiếng đáp lại chỉ có dữ tợn.
Trận chiến cuối cùng của ngày hôm nay, là Tả Tiểu Đa đã khí không lực tân, một mình đối kháng với mừi một người xếp hạng từ thứ hai mươi đến người thứ ba mươi!
Cũng chính là Tả Tiểu Đa bị quần ẩu!
Đây là quy định độc môn của Tân Phương Dương: Nếu có người trong một ngày vượt qua qua hai vị trí trở lên, thì những người bị hắn vượt qua có thể cùng nhau đánh hắn một trận.
Mà dưới cơ chế này, cái cơ hội để xả giận này, cơ bản đều sẽ khiến người trong cuộc bị chỉnh cho cực. thảm!
Không thể không nói, hiệu quả của hoạt đồng này vô cùng tốt, sau khi đánh một trận, oàn khí trong lòng mấy người bị đánh bại đương nhiên vẫn còn, nhưng cũng không đến mức khi hận trong lòng nữa.
Giữa bạn học chung lớp, vẫn hòa thuận như cũ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.