Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 62: Nộp học phí 2




Tả Tiểu Đa tiến một bước cố gắng nói: “Không tới cũng không sao... Vậy thầy có thể báo với nhà trường nhà ta thuộc diện hộ nghèo được không?”
Tân Phương Dương khuôn mặt trực tiếp bóp méo, khẽ vươn tay: “Nói thẳng, tiền, mang đến không? Có, ta dẫn ngươi đi nộp, không có thì về đi!”
Tả Tiểu Đa một mặt hiện thất vọng đến cực điểm, yếu ớt nói: “Ta học ở lớp của thầy Tần dù chỉ coi như là quan hệ tạm ổn không thân lắm, nhưng ta vẫn nghĩ ngươi là một giáo viên tốt, ta tràn đầy thân thiết và cảm kích ngươi..."
Tần Phương Dương không thể nhịn được nữa: “Ta chỉ có thể nói, ngươi nhìn lầm rồi! Tiền đâu?! Ta chỉ hỏi ngươi, có mang tiền học phí đến hay không!”
Tả Tiểu Đa liếc mắt: “Thầy à, sao mà ngươi lại cứ giống mấy ông địa chủ đi thu tô trong truyền thuyết vậy, ta đi học còn có thể không nộp học phí sao? Ta có thể khiến ngài khó xử được sao? Ta sẽ không làm vậy đâu! Tiền, Tinh Hồn thạch, nhà ta đều chuẩn bị đủ, chỉ là muốn thương lượng với ngươi một chút, nhìn ngươi kìa, chưa gì đã đỏ mặt tía tai lên rồi! Lại còn rối hết cả lên...”
“Theo ta đi!”
Sắc mặt càng thêm âm trầm, Tân Phương Dương phải đút tay vào túi quần, xoay người rời đi.
Hắn sợ, nếu mà còn ở đây thêm một giây đồng hồ, hắn sẽ không nhịn được hung hăng đánh tên nhóc này một trận cho bõ tức mất!
Đây rốt cuộc là học sinh hay ông nội hắn vậy trời?! Phòng giáo vụ.
Nhìn Tả Tiểu Đa lúc nộp học phí, gương mặt đau đớn như muốn sụp đổ, cái ánh mắt lúc nhìn nhân viên phòng †ài vụ kiểm tiên—— kia rõ ràng là một loại ánh mắt của sói đói!

Nhân viên tài vụ đang kiểm tiền.
Mà hai tay Tả Tiểu Đa vẫn còn duỗi ra, miệng không ngừng nuốt nước bọt...
Tân Phương Dương hoàn toàn hững hờ ở một bên bắt chéo hai chân nhìn, trong lòng tại thầm nhủ: “Có gan ngươi đoạt lại đi?!”
Đáng tiếc, thầy Tần phải thất vọng rồi.
Mãi cho đến viết xong biên lai, Tả Tiểu Đa cũng không dám tiến lên đoạt lại.
Đợi đến lúc năm mươi viên Tinh Hồn thạch hạ phẩm cũng giao xong, Tân Phương Dương đứng dậy, dẫn Tả Tiểu Đa thất hồn lạc phách đi ra.
Nghiêng mắt nhìn Tả Tiểu Đa, biểu cảm trên mặt cái †ên này đã không phải là thất hồn lạc phách nữa, trực tiếp đã như nhà có tang vậy.
Bộ dạng này, tựa như là có người vừa lóc xuống mấy chục cân thịt ở trên người hắn vậy.
Quai hàm đều đang run rẩy, run rẩy.
“Kia là cha ta tích súc mấy đời...”
Tả Tiểu Đa cứ tự lải nhải một mình như thần kinh: “Cha ta đời này cũng không dễ dàng gì... nhà ta, quá khó
khăn... thầy à, ngươi không biết đâu, chị của ta từ nhỏ đã bị bại não... tiền chữa trị những năm này...”
Tân Phương Dương cho dù là lại không có đồng tình †âm, cũng không nhịn được hỏi một câu: “Chị ngươi bị bại não? Người tàn tật?”
“Đúng vậy...”
Tả Tiểu Đa lại tiếp tục diễn: “Nhà ta, một tháng chỉ có thể mua mười cân gạo, mặt khác phải nhờ vào rau dại phụ cấp... Tất cả tiền, đều phải tiết kiệm lại... để kiếm học phí lần này, cha ta phải đi bán máu, mẹ ta phải đi bốc xác thuê, ta... ta thương cha mẹ ta quá...”
Tần Phương Dương lập tức nảy sinh chút đồng cảm với hoàn cảnh khó khăn của hắn.
Hóa ra gia cảnh của học sinh này lại là khó khăn như thết

Chẳng trách hắn tiếc số tiền kia như thế.
Tân Phương Dương trong lòng thở dài.
Đầu nói trẻ con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, câu nói này thật sự là một chút cũng không giả.
Nhưng mà...
Vì sao lại là cha hắn đi bán máu, mẹ hắn đi bốc vác thuê, không phải ngược lại mới hợp lý sao?!
Mà dù có sửa lại, thì cũng vẫn là rất khó khăn!
“Ngươi cũng không dễ dàng.”
Tân Phương Dương an ủi nói: “Nhưng mà, trường học không phải nơi làm từ thiện... Ngươi đã nhận kỳ vọng lớn như thế của người nhà, như vậy ngươi nhất định không được almf cho người nhà thất vọng...”
Tả Tiểu Đa thở thật dài, khóe mắt đều đỏ: “Ta nhất định sẽ cố gắng! Thầy yên tâm, Thầy Tân! Dù là liều mạng cái mạng này, ta cũng phải học thật tốt.”
Tân Phương Dương bất giác nhớ tới hôm qua Tả Tiểu Đa liều mạng, trong lòng nói một câu, chẳng trách.
Đúng là một đứa bé hiểu chuyện. Chẳng trách có chút keo kiệt... Sinh ra trong một gia đình nghèo khó như vậy, còn là trong thời đại làm gì cũng cần đến tiền như thế này, làm sao lại không biết tầm quan trọng của tiền cơ chứ.

Tân Phương Dương nhịn không được thở dài: “Cố gắng học tập, chăm chỉ tu luyện, đều là chuyện tốt, nhưng cũng cần phải chú ý thân thể.”
“Không sao đâu thầy.” Tả Tiểu Đa một mặt kiên cường nói: “Ta tự mình biết, gia cảnh và tư chất của ta cũng không sánh bằng người khác, hết thảy, đều chỉ có thể dựa vào chính ta.”
“Ta chỉ có thể càng liều mạng hơn người khác một chút, càng tiết kiệm hơn người khác một chút, càng thêm cố gắng hơn một chút, càng...”
Ánh mắt hắn kiên định, thanh tịnh: “Ta hiểu!”
Tân Phương Dương an ủi vỗ vỗ Tả Tiểu Đa bả vai, giờ khắc này, hắn nhớ tới cha mẹ khổ cực cả đời của mình...
Cũng nhớ tới, nắm đó tiền cho mình nộp học phí, cũng là tích cóp cả đời của cha mình, đếm từng tờ từng †ờ một, cố gắng vất vả kiếm tiền, chỉ sợ làm trễ nải tiên đồ con trai.
Đi vay từng nhà từng nhà một, đi khẩn cầu từng nhà từng nhà giúp đỡ...
Sao mà lại giống gia cảnh của Tả Tiểu Đa đến vậy!
Vừa nghĩ đến đây, lại không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Võ vai Tả Tiểu Đa nói: “Nộp học phí rồi, bình thường tu luyện còn tài nguyên nữa không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.