Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 523: Tin tức của nội gián 2




“Khụ khụ” Tả Trường Lộ từ trong phòng ngủ lảo đảo đi ra: "Ai cho ngươi uống nhiều rượu như vậy? Rượu cái thứ này, về sau ít đụng vào đi!”
“Vâng vâng vâng, về sau kiên quyết không động vào cái thứ này nữa, quá khó chịu!”
Tá Tiểu Đa bưng cái tô lên, ực ực ực ực ực, một tô cháo lỏng nóng hầm hập, dặc quánh nối đuôi nhau tiến vào bụng.
Không lâu sau khi một tô cháo lỏng tiến vào bụng lại cảm thấy một lưỡng cảm giác nóng bỏng thoải mái đang từ từ dâng lên bên trong dạ dày, sau đó cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Ngu ngốc!”
Tả Trường Lộ cau mày: "Sao ngươi không vận Viêm Dương Chân Kinh của ngươi lên? Cho dù cuối cùng vẫn sẽ say nhưng như thế cũng có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian? Uống rượu phải ăn no trước, phải chắc chắn không để say, biết không? Cho. dù bị ép uống, không biết mượn cớ đi vệ sinh chạy trốn à, đi nhà vệ sinh rồi biến mất.
“Chỉ là... say quá ít”
Tả Trường Lộ chỉ tiếc mài sắt không nên thép, truyền thụ tuyệt chiêu “Không say” của mình.
Ngô Vũ Đình nhanh chóng đẩy qua một bát cháo đầy: “Có thể chỉ dạy con cái một vài điều tốt được không hả? Ăn cháo của ngươi đi!”
Tả Trường Lộ đưa tay nhận lấy, nhân tiện xoay tròn, dễ dàng làm hơi nóng tần ra nhưng không rơi chút nào, cười hì hì: “Khống chế tốt...."
Tả Tiểu Niệm từ trong phòng đi ra, mặt đen lại nói: “Cẩu Đát! Tối hôm qua ngươi về nhà như thế nào? Ngươi còn nhớ không?"
Tả Tiểu Đa kinh hãi theo bản năng, rụt đầu nói: “Ta không nhớ, là thật... Không nhớ rõ, ta về nhà như: thế nào?”
“Vậy tối hôm qua ngươi làm cái gì ngươi còn nhớ không?"
“Làm cái gì?"
Tả Tiểu Đa cảm thấy không tốt theo bản năng: “Ngươi câu nói này...”

“Tối hôm qua ngươi tự mình mở một buổi biểu diễn, uốn tới eo lui ở trên sân khấu, thoả nguyện chưa?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm hiện ra hai chữ 'ngươi rất nguy hiểm.'
Trong mắt Tả Tiểu Đa lập tức xuất hiện vẻ kinh hoảng: “Ngươi ngươi ngươi...”
“Tối hôm qua, ta thấy ngươi vui vẻ rất vừa hát vừa nhảy vừa uốn éo
Cuối cùng cuối cùng vẫn là ta cống ngươi về, ngươi Tiểu Tửu này thật sự là vừa uống đã nghiện rồi, uống sảng khoái, uống đến đủ mới thôi..."
Răng khểnh nhỏ của Tả Tiểu Niệm từ từ lộ ra, nghiến răng nghiến lợi: “Được lảm Cầu Đát, ngươi thật sự có bản lĩnh!"
“Tiêu rồi!"
Trong lòng Tả Tiểu Đa chỉ kịp hiện lên một chữ này, cơ thể đã có phản ứng theo bản năng, một bước nhảy lên phía trước, lè lưỡi lắc đầu quẫy đuôi: “Gâu gâu, ta có nặng không?”
“Phụt...”
Tả Tiểu Niệm lập tức phụt cười, cho dù trên mặt đang cố gắng tỏ ra nghiêm túc nhưng vẫn nhịn không được, sẵng giọng: “Tránh ra! Ta muốn ăn cơm!
Trong lòng Tả Tiểu Đa buông lỏng, hừ, xem ra tình hình vẫn chưa nghiêm trọng, có thể thương lượng...
Hắn đương nhiên sẽ không tránh ra trong lúc đó mà ngược lại cười đùa cợt nhả tỏ vẻ nâng niu dìu Tả Tiểu Niệm đến chỗ ngồi, nhảy lên một cái: “Ta đi bưng cháo cho ngươi... hì hì hì...”
Ngô Vũ Đình lo lảng nói: “Niệm Nhi, đàn ông ấy mà, một khi đã phạm lỗi lãm, đặc biệt là lăn đầu tiên, nhất định phải dùng thủ đoạn nghiêm khắc nhất, ngăn chặn hoàn toàn! Làm xong thì có thể khoẻ suốt đời, vĩnh viễn trừ hậu hoạn, nhưng làm không tốt... Ngươi cứ giơ cao đánh khẽ như vậy....Đó chính là tự tìm phiền phức, tai hoạ về sau là vô tận!"
Tả Tiểu Đa bưng bát cháo đi tới vô cùng ngạc nhiên: "Mẹt Ta rốt cuộc là con trai ngươi hay là con rể ngươi? Ngươi làm mẹ như vậy sao?”
Ngô Vũ Đình liếc ngang: “Ngươi là con trai của ta cũng là con rể ta, sao, ngươi không phục sao?”
Tả Tiểu Đa nghe vậy ngược lại mở cờ trong bụng: “Phục, phục! Ta là con rể ngươi, không làm con trai của ngươi, được chưa”
Tả Tiểu Niệm lập tức gục xuống bàn, giấu mặt đi, mặt đỏ đến mức hoảng sợ...
Reng reng.
Điện thoại di động của Tả Tiểu Đa đổ chuông, một tin nhắn được gửi qua.
“Con trai trọng nghĩa khí, một lời hứa nặng ngàn cân; Cầm kiếm Lăng Tiêu Hán, rút đao trong tháng, bẩy!"
Đây là một số lạ.
Cái mông Tả Tiểu Đa từ trên ghế nảy lên: “Cha, vậy ta đến trường học đây."
Lời còn chưa dứt đã vèo một cái lao ra cửa.
Ngô Vũ Đình nhắc nhở Tả Tiểu Niệm: “Niệm Nhi, ngươi cần phải để tâm, cái tên này thật sự là một con husky, chỉ có cách cố gắng hết sức giữ chặt nó trong lòng bàn tay, đó mới là của ngươi!"
Tả Tiểu Niệm điềm tĩnh cười, nói: “Mẹ, dòng tin nhần kia là một bài thơ, rất nam tính, không giống như. là do con gái gửi, bên trong chuyện này có điểm khác biệt, đương nhiên ta sẽ để mắt tới”

Tả Trường Lộ phần nộ.
Ngươi làm mẹ đã dạy cái gì vậy? Thật sự coi Cẩu Đát là con rể sao?!
Đó là con trai!
...
Tả Tiểu Đa đi ra ngoài, lập tức gửi một tin nhắn trả lời, cũng là một bài thơ.
“Trung Nguyên có anh hùng, đều ở Thành Phượng Hoàng; Hừ hừ hừ hừ hừ, hừ hừ hừ hừ hừ”
Gửi đi.
Bên kia.
Phương Nhất Nặc nhìn thấy tin nhắn thì lập tức bị thu hút.
“Mẹ nó! Hắn đây là không muốn mạo hiểm còn bảo ta đi gặp hắn.”
Trong lúc suy nghĩ rối loạn, lại thở dài có chút đau răng.
Cái tên này, có vẻ như so với mình còn bừa bãi hơn, nhưng tình thế vẫn còn mạnh hơn người, thế nào cũng tuân theo sự chỉ phối và điều khiển của mình..
“Được rồi, đi thì đi”
Bèn gửi tin nhắn: “Người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, bên phải cổng Nhị Trung, mời ngươi quay lại”
Tả Tiểu Đa trả lời: “Ok ok ok, Tam Giang nước mùa xuân chảy, người đẹp khỏe mạnh đồng ý, trợ giúp ngươi đến bạc đầu."
“Mẹ kiếp! Lại uy hiếp ông đây!”
Phương Nhất Nặc cất điện thoại di động, lập tức đi ra ngoài.
Dọc đường đi, liên tục thở dài.

Móe..
Gửi tin nhắn cũng đã gửi nhiều như vậy, còn không bằng trực tiếp gọi điện thoại nói rõ
Không nói gì!
....
Tả Tiểu Đa và Phương Nhất Nặc gặp nhau ở một nơi rất bí mật.
“Có tin tức gì không?”
“Có."
“Nói đi.”
“Tối hôm qua đã họp, bàn bạc kế hoạch”
“Hả? Kế hoạch được bàn bạc như thế nào? Nói cho ta biết, không sót một chữ. Ngay cả lúc ai đó đang nói chuyện có vẻ mặt gì, cũng không được để sót”
"...."
Phương Nhất Nặc choáng váng, thảo nào không gọi điện thoại để nói, yêu cầu này quả thực— rất Tả Tiểu Đa!
“Tối hôm qua, Sứ giả Vu Minh ở Thành Phượng Hoàng chủ trì đại cuộc kêu gọi chúng ta đi họp, tổng cộng đi..”
“Chờ chút, thân phận cụ thể của sứ giả ở Thành Phương Hoàng kia như thế nào? Dung mạo ra sao?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.