Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 500: Sư phụ ta không muốn chết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nụ cười dịu dàng của Tả Tiểu Niệm không hề thay đổi, ung dung nói: “Đó là vì tình cảm của sư phụ ta dành cho ngươi rất đặc biệt”
“Ừm, dì Mục quả thật là... nhìn ta với con mắt khác.”
Cô Lạc Nhạn nói một câu, liền lập tức nói tiếp: “Nghe nói hai bên đều có một cái hồ, bổ sung cho nhau khá thú vị, chúng ta qua đó xem phong cảnh có thật sự khác nhau rất nhiều không”
“Được.”
Tả Tiểu Niệm cùng với Cô Lạc Nhạn đi tiếp về phía trước, trong lòng đã suy nghĩ bảy tám lăn, cảm thấy mấy câu nói của Cô Lạc Nhạn sau khi Mục Yên Yên đi khỏi, mỗi câu đều nghe có vẻ không có gì bất thường.
Nhưng mỗi câu, lại đều có thể tỉ mỉ nhận ra một vài ý nghĩa khác.
Nhưng Tả Tiểu Niệm cũng không suy nghĩ sâu xa hơn.
Tất cả những điều này, đều không liên quan đến ta.
Ta thật sự không biết gì cả!
Cô Lạc Nhạn đang hỏi: “Thành Ngân Đao?”
Không biết là đã nhận được câu trả lời gì, sắc mặt Cô Lạc Nhạn cũng không có gì thay đổi.

...
Bên cạnh một cái thác nước nhỏ.
“Cần ta giúp đỡ chuyện gì?”
Mục Yên Yên nói: "Chạy đến gấp gáp như vậy, chẳng nhẽ là chuyện nhà các ngươi không dễ giải quyết, nên đến cầu xin ta giúp đỡ? Ta thực sự nghĩ không ra, ở khu vực thành Phượng Hoàng, có chuyện gì ta có thể làm được mà nhà họ Mộng các ngươi lại không làm được!”
Mộng Trầm Ngư bình tĩnh nhìn chằm chằm Mục Yên Yên nửa ngày, nét mặt lộ ra vẻ vô cùng đau khổ, nói: “Sư phụ, tại sao dạo gần đây người lại đối xứ lạnh nhạt với ta như vậy?”
Mục Yên Yên không vui nói: “Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành là do mỗi người. Ngươi đã được ta truyền cho các loại công pháp, không bỏ sót chiêu thức nào, còn lại chỉ xem ngươi cố gắng như thế nào thôi; sao lại nói là ta đối xử lạnh nhạt? Mộng Trầm Ngự, lẽ nào không lạnh nhạt trong nhận thức của ngươi là lúc nào cũng phải tâng bốc ngươi, mới được sao?”
Mộng Trầm Ngư cúi đầu: "Đệ tử không dám, nhưng trước đây sư phụ có trách mảng, cũng chưa từng châm chọc như vậy”
Mục Yên Yên cười thản nhiên, nói: “Ngươi tìm ta chỉ vì chuyện này?”
Ngụ ý, nếu ngươi không còn chuyện gì khác, vậy thì không cần phải nói nữa.
Mộng Trầm Ngư do dự một lúc, cuối cùng cũng cắn răng nói: "Sư phụ, có lẽ ngươi đã biết một số chuyện nhỉ?"
“Chuyện gì mà ta có lẽ biết vậy?”
“Chính là..."
Sắc mặt Mộng Trầm Ngư biến đổi thất thường, bỗng nhiên hạ quyết tâm, nói: "Sư phụ, ta cũng muốn trở thành đại cao thủ, ta cũng muốn ngươi tự hào vì ta, ta cũng muốn bay lượn trên chín tầng mây, làm một con Phượng Hoàng thực thụ!"
Mục Yên Yên gật gật đầu: “Ta hiểu, ta rất mừng vì ngươi có chí lớn như vậy”
Mộng Trầm Ngư tuyệt vọng nói: "Sư phụ, giờ phút này từ tận đáy lòng ta muốn bày tỏ với ngươi tất cả mọi việc, ngươi.."
“Có đồ đệ có chí lớn, người làm sư phụ sẽ không tiếc rẻ lời động viên khích lệ, chẳng lẽ ngươi hy vọng ta đả kích ngươi, nói rằng ngươi chẳng làm nên trò trống gì sao?”
Mục Yên Yên lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nói gì, rốt cuộc có nói hay không, đối với ta mà nói không, quan trọng, ta nghe thấy một đồ đệ nói với ta muốn trở nên mạnh hơn, trong lòng ta thật sự chỉ có vui mừng, không có gì khác, thật sự không có gì khác!”

Mộng Trầm Ngư nghiến răng, trầm giọng nói: “Có phải là người đã biết nhà ta từng nghĩ gì về sư tỷ rồi không? Hoặc nói cách khác, bây giờ sư tỷ của ta cũng đã biết rồi?"
Nụ cười của Mục Yên Yên càng trở nên lạnh lùng: “Ngươi nói ngoài lề như vậy, chẳng rõ ràng gì, sao lại nói đến sư tỷ của ngươi, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Chuyện về Phượng Mạch”
Mộng Trầm Ngư cúi đầu, nói: “Còn có... chuyện Phượng Mạch xung hồn”
Mục Yên Yên thản nhiên nói: “Càng lúc càng không có đầu đuôi rồi đấy, ta càng lúc càng nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì
Trong giọng nói của nàng, lại thêm vài phần chán ghét.
“Tin rằng... chuyện Nguyên m Di Hồn... Sư phụ chắc chắn là biết”
Mộng Trầm Ngư nhìn Mục Yên Yên với con mắt xám xịt, cuối cùng cũng nói ra được chuyện này.
Bản thân nàng cũng nhìn ra, nếu như mình không nói thật chuyện này, thì hôm nay đến cơ hội để nói chuyện cũng sẽ không có nữa!
Mục Yên Yên, căn bản sẽ không quan tâm đến bất cứ vấn đề gì của nàng.
“Nguyên m Di Hồn... ha ha ha ha..."
Nụ cười lạnh như băng của Mục Yên Yên lại xuất hiện, ánh mắt sắc bén giống như ánh kiếm, chăm chú nhìn Mộng Trầm Ngư.
“Trầm Ngư. Ngươi nói xem, sư tỷ đối xử với ngươi như thế nào?”

“Sư tỷ đối xử với ta... rất tốt, nàng đối xử với ta giống như em ruột, thường xuyên truyền dạy cho ta những trải nghiệm về tu hành, luôn luôn cũng đôn đốc ta cố gắng” Mộng Trầm Ngư đau khổ trả lời
“Năm đó lúc thu nhận ngươi làm đồ đệ, tuổi nhỏ còn rất ham chơi, tiến độ tu luyện thực sự rất chậm, kinh mạch cũng chỉ bình thường mà thôi. Nhưng sau mỗi lần tu luyện, sư tỷ của ngươi đều từ bỏ thời gian nghỉ ngơi của mình, dùng hiểu biết hạn hẹp của nàng thôi cung quán huyết, khơi thông kinh mạch cho ngươi”
“Ngươi có gì không biết không hiểu, sư tỷ của ngươi đều dạy hết cho ngươi, ta để sư tỷ của ngươi dạy ngươi, ngươi trước sau cũng không học được, sư tỷ của ngươi lo sốt ruột đến lén khóc, lần lượt thị phạm cho ngươi, giải thích kỹ càng cho ngươi nguyên khí vận hành như thế nào, đến đâu thì tăng tốc, tư thế như thế nào là đúng, phát lực ra sao, từng bước từng bước giúp ngươi tiến về phía trước."
“Ngươi tu luyện nóng nảy đến bị thương, sư tỷ của ngươi quỳ trước mặt ta cầu xin ta, đi tìm linh dược chữa thương cho ngươi”
“Ngươi thích chơi đủa, quá phụ thuộc vào những thứ ở bên ngoài. Sư tỷ của ngươi chỉ lo ngươi ở cùng đám tiểu tử hư hỏng kia chịu phải thiệt thòi, thường xuyên thâu đêm đi theo ngươi, bảo vệ an toàn cho ngươi.”
“Còn có rất nhiều rất nhiều, chỉ riêng những gì ta biết, đã có thể nói thêm rất lâu nữa...”
“Mộng Trầm Ngư.”
Mục Yên Yên nói một hồi, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi sự tức giận trong lòng mình, trầm giọng nói: “Cách ngươi báo đáp sư tỷ của ngươi, chính là sắp xếp cho nàng một trận Nguyên m Di Hồn?”
“Là cướp đi cơ hội của nàng, phá hủy cuộc đời nàng, diệt thần hồn của nàng, bôi nhọ danh tiết của nàng, thậm chí đến cả thể xác của nàng cũng không định bỏ qua, khiến nàng mãi mãi trở thành một món đồ chơi để cho người khác phát tiết dục vọng?”
“Sau đó, ngươi dùng cách không chỉ không biết xấu hổ mà còn ác độc này, chuyển tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về nàng lên người ngươi? Thậm chí cho dù trong tình huống không thể chuyển tất cả, chỉ có thể chuyển không đến một nửa...cũng phải làm như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.