Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 487: Có bằng lòng gả cho ta một lần nữa không 2




Rõ ràng Tần Phương Dương cũng đã thủ hạ lưu tình.
Chỉ có điều, Ngân đao trứ danh được đúc từ nguyên liệu chính là Tinh Không Bí Ngân trong tay của hắn, chỉ còn lại một cái cán đao.
Keng!
Ánh kiếm trên bầu trời tiêu tan, trường kiếm lại rơi vào vỏ.
Cơ thể Tần Phương Dương nhẹ nhàng hạ xuống, hạ thẳng đến trước mặt Thành Ngân Đao, hờ hững nói
“Thắng thua đã rõ, lẽ phải cũng tỏ, còn bất cứ tranh luận gì nữa không?"
Thành Ngân Đao nghiến răng nói: "Không có tranh luận! Ta chỉ muốn hỏi một câu, kiếm trong tay ngươi là kiếm gì”
Tần Phương Dương nhấc kiếm trong tay lên, rút ra khỏi vỏ một nửa, hờ hững nói: “Kiểm này tên là Linh Miêu, chính là quà thưởng năm đó của đại soái. Nếu không phải Ngân đao của người là thần khí hiếm có, những binh khí bình thường không thể tranh phong thì ra cũng không cần sử dụng đến thanh kiếm này, dùng thanh kiếm này đấu với nhân tộc của đại lục Tinh Hồn, ta cảm thấy rất hổ thẹn với đại soái!”
“Hóa ra là vậy”
Thành Ngân Đao đang tràn đãy căm hận, trong nháy mắt đều hóa thành hâm mộ từ tận đáy lòng.
Đây là kiếm do Đông Phương đại soái tặng, chẳng trách sắc bén đến mức đấy, không thể đấu nổi.
Tần Phương Dương này, thật may mắn!

Cô Lạc Nhạn cúi thấp đầu, dời ánh mắt đang nhìn chăm chú lên người Thành Ngân Đao đi nơi khác.
Truyền âm nói: "Chú ý một chút hai người Cao và Vương kia. Sau khi trở về điều tra về Thành Ngân Đao”
Hai thần ảnh bên cạnh không có phản ứng gì nhưng Cô Lạc Nhạn biết, nhất định bọn họ đã nghe thấy rồi.
Tần Phương Dương tra kiếm vào vỏ đưa cho Tả Tiểu Đa, cau mày nói: “Sau này cầm kiếm của ta, nếu dám để ta mất mặt thì xử lý theo môn quy!"
Tả Tiểu Đa ngầm hiểu trong lòng, nói: “Thầy yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện đó.”
Tả Tiểu Niệm ở bên cạnh mắt sáng lấp lánh, lộ ra nụ cười từ đáy lòng.
Thầy Tân đây là... Lại bao bọc thêm cho Tiểu Đa thêm một tầng bảo vệ
Ít nhất thì người bình thường sẽ không dám có ý định cướp thanh kiếm này!
“Chuyện Vọng Khí ta không hiếu chút gì, không có chút quyền phát biểu nào hết. Nhưng tiếng người ta nghe vẫn nghe hiểu được, nếu như lại có bất cứ người nào bi ối trêu ghẹo, ta vẫn sẽ ra tay dạy bảo, tin là sẽ không có ai nghỉ ngờ nữa, đúng không?”
Ánh mắt Tân Phương Dương âm u liếc nhìn Cao Văn Thành cùng Vương Thế Vũ.
Cao Văn Thành cùng Vương Thế Vũ run rẩy như ve mùa đông, không dám lên tiếng, nhìn nhau một cái đều nhìn thấy vẻ thất vọng dày đặc trong mắt đối phương.
“Nếu như không có chuyện gì nữa thì chúng ta cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi”
Hà Viên Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Người của hai bên cũng tự mình từ biệt, ánh mắt Vạn Tổng đốc phức tại nhìn theo đoàn người Hà Viên Nguyệt rời đi.
Tần Phương Dương?
Lại có thể lợi hại đến vậy sao?
Sắc mặt Cao Văn Thành tối sâm, không ngừng bó thuốc, liên tục nuốt đan dược, vô cùng tức giận hỏi “Tên Ngũ Phương Kiếm gì đấy, rốt cuộc có nguồn gốc thế nào, sao lại kiêu ngạo hống hách đến vậy chứ!”
Ánh mắt Ngụy Trùng thương hại nhìn hẳn, trầm giọng nói: “Cao đại sư, ta khuyên ngươi nên nuốt cơn giận này xuống đi”
Nói xong lập tức bắt đầu giải thích chuyện của Tân Phương Dương năm đó.
Còn tiện thể kể một chút về tính cách bao che người mình của Đông Phương đại soái.
Nói đến nỗi mặt của Cao Văn Thành cùng Vương Thế Vũ xám ngoét như tro, rất lâu sau cũng không dám lên tiếng. Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều có chút cay đẳng.

Trong truyền thuyết... Tân Phương Dương chính là Anh Biến... Sao lại?
“Xúc phạm người ta trước, chúng ta nói điều không nên nói, đáng bị khiển trách, nhưng mà chuyện phong thủy này liên quan đến thành Phượng Hoàng,
thậm chí là khí vận của đại lục Tinh Hồn, vẫn mời Vạn Tổng đốc suy nghĩ kĩ.”
Cao Văn Thành thở dài, nói: "Hai bọn ta ra sao không quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể làm lỡ việc lớn”
Vạn Bình Nguyên gật gật đầu, nói: "Ta sẽ xem xét cẩn thận”
...
Trên đường trở về.
Hà Viên Nguyệt gọi Tân Phương Dương, Lam Thư còn có Mục Yên Yên đến bên cạnh mình, nặng rề nói: “Hai tên Vọng Khí Sĩ kia... Cao Văn Thành và Vương Thế Vũ, các ngươi hãy nghĩ cách loại bỏ càng sớm cảng tốt!”
Hà Viên Nguyệt nói nhỏ: "Hai người này, rất nguy hiểm!”
“Nguy hiểm?”
“Đúng vậy, là nguy hiểm, ta nghĩ ngờ, không, gần như có thể kết luận, bọn họ chính là người của Vu Minh”
Hà Viên Nguyệt nghiêm túc nói
Ba người đều nghiêm túc gật đầu.
“Tình hình phong thủy bọn họ nói lúc đầu phải điều chỉnh như thế kia, mặc dù không liên quan đến ý chính, nhưng cũng được xem là có ý nghĩ sáng tạo, khá có trình độ, nhưng những lời vẽ tế đàn Thiên Hỏa bọn họ nói lúc sau tồn tại tai họa vô cùng lớn."
“Chỉ cần có dòng dõi Liệt Hỏa Đại Vu đến thành Phượng Hoàng chính là Tuyệt Sát Chi Cách, lại không may từ đây đến đó, tại thời điểm này trong thành Phượng Hoàng hoặc xung quanh trong thành nhất định có Liệt Hỏa Đại Vu chính thống ẩn náu, nếu tế đàn này được xây dựng, vậy thành Phượng Hoàng sẽ bị hủy”

Hà Viên Nguyệt nói nhỏ: "Cơ thể này của ta chắc không thể gắng gượng được đến lúc đó, mà sau khi ta đi, thành Phượng Hoàng sẽ không có Vọng Khí sư có đủ sức nặng có thể duy trì trạng thái căn bằng.”
“Tế đàn Thiên Hỏa một khi được xây dựng; Không phải nói tháo bỏ là lập tức có thể tháo bỏ, mà cần phải phối hợp thiên thời địa lợi nhân hòa, ít nhất cũng cần có thời gian nửa năm... Nên biết từ bề ngoài mà nói nếu không có sự can dự của Liệt Hỏa Vu Tông thì tế đàn này thật sự có lợi cho thành Phượng Hoàng.. Thậm chí giữ đến mãi mãi cũng có thể.”
“Nhưng như vậy sẽ khiến cho thành Phượng Hoàng luôn luôn ẩn giấu một cứ điểm của Vu Minh tại đấy, cái gọi là hiểm họa từ bên trong cũng chính là như vậy!
“Hai tên này có mưu đồ nham hiểm, khiến người khác vô cùng phẫn nộ, thật sự là tội ác tày trời!"
Hà Viên Nguyệt hít sâu một hơi: “Tuyệt đối không được để bọn họ sống tiếp!"
Tân Phượng Dương gật gật đầu: “Yên tâm, chuyện này cứ để ta làm."
“Nếu như ngươi có cơ hội.."
Hà Viên Nguyệt xoay đầu nhìn Tả Tiểu Đa: “Khi nào đến Thượng kinh.... Nhất định phải chú ý thử bố cục phong thủy của nhà Cô Lạc Nhạn, đặc biệt là nhìn những nơi được giấu kín, nhất định phải đảm bảo vẹn toàn”
Nàng hít sâu một hơi nói: “Hai người bên cạnh Cô Lạc Nhạn tuyệt đối không có khả năng không làm gì, hoặc là không sắp xếp gì”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa đau khổ nói: "Ta biết rồi, nếu như có cơ hội ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà ta đoán sẽ không có nhiều cơ hội”
“Đạo trời kiên trì, sức người có hạn, tất cả đều phải dựa vào ngươi”
Hà Viên Nguyệt cười cười, nói: “Đi đi”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.