Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 480: Nham hiểm độc ác




Mục Yên yên chỉ đành cười khổ.
“Niệm Nhi...Qua đây, ta giới thiệu với ngươi một chút”
"Đây là một vị cố nhân của ta, Cô Lạc Nhạn, chắc ngươi cũng từng nghe qua cái tên này,còn đây là đệ tử của ta, Linh Niệm."
“Xin chào” Tả Tiểu Niệm khẽ mim cười, nhẹ nhàng hành lễ.
“Xin chào” Cô Lạc Nhạc nhìn Tả Tiểu Niệm, cũng nhẹ nhàng hành lễ.
Không biết là vì tâm lý gì, nàng tháo khăn che mặt xuống, cười nói: “Thứ này khó đeo thật đấy”
Hai nàng quan sát lẫn nhau trong đầu cùng nảy ra một ý nghĩ: Đẹp quá!
Cơ mà suy nghĩ trong đầu của Cô Lạc Nhân còn chêm thêm ba chữ: Thuần khiết quá!
Hai bên nắm tay nhau, nói tới nói lui, chỉ mới gặp nhau đã quen nhau như bạn thân nhất.
Còn bên kia.

Tân Phương Dương và Lam Thư không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng muôn vàn nghỉ hoặc.
Không phải nói... Có sát khí từ phía nam sao?
Sát khí ở chỗ nào?
Vạn Tổng đốc đứng cạnh xe lăn của Hà Viên Nguyệt, cúi thấp người, khẽ hỏi: “Ngày trước, Vạn mô không biết gì về Vọng Khí thuật, cho nên không cho đó là đúng, quả thực là một sai lãm lớn... Nhưng bây giờ chắc chẩn không thế nữa, lão hiệu trưởng, Vạn mỗ xin chân thành tạ lỗi vì những chuyện đã qua."
Đó là lời xin lỗi muộn màng.
Có thể nói Hà Viên Nguyệt là người có uy danh cao nhất thành Phượng Hoàng, nhưng người ta là Vạn Bình Nguyên Vạn Tổng đốc, ông mới chính là người đứng đầu địa phương này, thế nên lúc trước Hà Viên Nguyệt đã nhiều lần tìm gặp Vạn Bình Nguyên vì chuyện Phượng Mạch
'Tiếc rằng nhà họ Mộng và nhà họ Ninh gây rối nên Vạn Tổng đốc đại nhân cứ luôn không quan tâm coi trọng chuyện này. Vạn Tổng đốc đại nhân là một rong số ít các quan chức ở thành Phượng Hoàng không có quan hệ mật thiết với Hà Viên Nguyệt.
Hà Viên Nguyệt cười thản nhiên: “Làm quan một nhiệm kì, tạo phúc một phương; chuyện phải xử lý đương nhiên càng ít càng tốt; có thể đè được xuống thì đ è xuống; chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu cũng chưa chắc đã là vì chức vị, đó là cách xử lý để ngăn ngừa rồi loạn lớn hơn trong nhân dân.
“Vạn Tổng đốc thực sự không căn xin lỗi, với cuộc sống của nhân dân mà nói, quyết sách của ngươi hoàn toàn chính xác. Ta hiểu rõ mà”
Vạn Bình Nguyên thở hắt ra một hơi dài: “Cảm ơn ngươi đã thông cảm! Nhưng ta vẫn thấy xấu hổ lắm!”
"Do đã biết sự lợi hai trong đó nên mới suy nghĩ nhiều hơn về mảng này, giờ Nhạn Nhi tới đây, nhắc đến chuyện có hai vị Vọng Khí Sĩ đi cùng nàng, nói là phong thủy thành Phượng Hoàng có vấn đề. Trong khoảng thời gian ngắn này xảy ra nhiều chuyện như vậy, rất có khả năng là vì bố cục phong thủy, ta bèn mời họ tới xem. Không ngờ mới đến nơi đã gặp lão hiệu trưởng”
“Nghe nói lão hiệu trưởng cũng là chuyên gia trong ngành này, vừa hay đêm nay may mẫn gặp mặt, có ba vị đại sư tề tựu ở đây, có thể để chúng ta mở. mang kiến thức.”
Vạn Bình Nguyên giới thiệu cho Hà Viên Nguyệt về Cao Văn Thành và Vương Thế Vũ. Sau đó cười nói: “Tiếp theo ta chỉ đứng đợi chăm chú lắng nghe”
Hà Viên Nguyệt khiêm tốn nói: “Phải để ta học hỏi hai vị đại sư mới đúng”
Nói rồi dùng gậy chống đánh một cái lên người Tả Tiểu Đa: "Con khi con này còn chưa tránh ra nhường chỗ cho hai vị đại sư, sao cứ đứng lì chỗ này, đứng đến nghiện hả?”
Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn trả lời: "Vâng, vâng, mời hai vị đại sư qua đây."

Nói xong liền trốn sang phía Tân Phương Dương.
Tất cả mọi người đồn sự chú ý lên ba người Hà Viên Nguyệt, chẳng ai để mắt đến đứa nhóc kia.
Tả Tiểu Đa nhân cơ hội này tranh thủ nhìn một lượt tướng mạo những người ở đây.
Vạn Bình Nguyên nhìn đã biết là người chính trực, vận khí rất dài, không có vấn đề gì cả, Vạn Lý Tú bị Tả Tiểu Đa nhìn mòn luôn rồi, dường như là trên người có mấy cọng tóc... à không, hắn không biết gì đâu, nói chung là chẳng sao cả.
Ở phía tương đối xa là Cô Lạc Nhạn, nhìn tướng mạo người này, không có gì sai trái, thế nhưng bên cạnh Cô Lạc Nhạn lại có một lưỡng khí tức kì quái quấn quanh.
Nói cách khác, nhìn bằng mắt thường thì Cô Lạc Nhạn chỉ là một người, nhưng kết hợp cách nhìn của Vọng Khí Thuật thì có ba lưỡng khí tức phân biệt rõ ràng.
Theo phán đoán của Tả Tiểu Đa, bên cạnh Cô Lạc Nhạn hẳn còn hai người bảo vệ khác, mặc dù hai người này ẩn núp cực tốt, vượt qua tăm nhìn thậm chí vượt qua cảm ứng nhận biết của ngũ quan, nhưng vì khí vận của bản thân vẫn luôn tồn tại nên không thể thoát khỏi mắt khi nhìn bằng Vọng Khí thuật.
Chỉ có điều, bên cạnh cô gái này lại có thêm hai đại cao thủ siêu cao cấp như vậy khiến Tả Tiểu Đa rất ngạc nhiên!
Tả Tiểu Đa bắt đầu lẩm bẩm trong lòng: “Không biết có thể lừa lại đây để làm vệ sĩ lâm thời cho Niệm Niệm mèo không nhỉ? Cơ duyên kia của Niệm Niệm mèo như có như không, có phải sẽ ứng tại đây không?”
Lại nhìn những hộ vệ khác cùng vài cô gái đi cùng, toàn bộ đều không có gì bất thường.
Cuối cùng của cuối cùng, Tả Tiểu Đa mới ở sau lưng của Tân Phương Dương, nhờ cơ thể của Tần Phương Dương che chở, quan sát hai Vọng Khí Sĩ kia thông qua khe nách của Tân Phương Dương.
Hai người đấy thật sự là cao thủ Vọng Khí đỉnh cao.

Vì là cao thủ Vọng Khí nên cảm giác đối với bên ngoài đương nhiên càng nhạy bén, Tả Tiểu Đa đương nhiên phải thật cẩn thận.
Mà Tân Phương Dương cùng hẳn phối hợp cũng được xem là hoàn hảo không chê vào đâu được, thậm chí còn đặt phần khí cơ của mình để che giấu giúp Tả Tiểu Đa, quả thực dụng tâm lương khổ,
“Cao đại sư, Vương đại sư, theo như hai ngươi thấy thì vận khí thành Phượng Hoàng này của chúng ta... Thế nào?” Bên đây, Hà Viên Nguyệt cười mỉm.
Lúc này Cao Văn Thành và Vương Thế Vũ đều cảm thấy dường như có người đang nhìn trộm mình, đấy là một loại cảm giác khó chịu giống như muốn lột s@ch quần áo của hai người.
Dường như tất cả bí mật của bản thân đều không. có cách nào che giấu được.
Không kiềm được quay đầu nhìn.
Lại đối diện với ánh mắt tựa như điện lạnh của Tần Phương Dương.
Hai người đều có cảm giác đôi mắt của người này rõ ràng là hai thanh kiếm sắc bén tuyệt thế, vô cùng sắc bén, đâm vào da mặt mình đau đớn âm ỷ.
Trong lòng hai người vẫn không hiểu được, người ở đối diện kia tuy là tuyệt đỉnh cao thủ, cường giả hiếm thấy, nhưng rõ rằng bây giờ mọi người đều thuộc một phương hướng, cùng một phe, tại sao lại phải nhìn hai bọn ta như vậy?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.