Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 463: Bắt hết tất cả




Vừa đến thành Phượng Hoàng, lôi đâu ra nhiều kẻ thù vậy?
Chẳng lẽ là thân phận bị lộ rồi?
Nhưng cũng không giống bại lộ thân phận, vì thực lực của mấy người tham chiến cao nhất cũng không qua Đan Nguyên, với lại chiến lực thật sự vốn không mạnh.
Chiến đấu một đánh một hoàn toàn không phải đối thủ một chiêu của Mặc Huyền Y, nhưng người tham chiến cũng nhiều quá nhỉ?
Nhưng không quan tâm thế nào, Vân Tuyệt Ảnh vẫn quyết định tham chiến trước rồi nói.
Vì lúc này Mặc Huyền Y đã bị vây công đến mức có hơi mất kiên nhẫn rồi, có thể bùng nổ cực đoan bất cứ lúc nào.
Nếu còn không bùng nổ, có thể sẽ không có cơ hội bùng nổ nữa!
Vân Tuyệt Ảnh lướt ngang qua, người chưa đến, mà kiếm quang thất luyện đã thành hình quạt tản ra tập kích.
Kiếm quang nổi bật trong không trung đã hình thành vòng cung hai mươi mấy trượng, ánh sáng rực rỡ trong đêm đen, kỳ quan tuyệt đẹp!
Ánh sáng lập lòe!
“Kiếm khí! Trốn mau!”
Có ngươi hết lớn một tiếng: "Là tu vi đại tông sư..."
Nhưng giờ mới sáng mắt đã quá trễ rồi, kiếm khí theo vòng tròn quay qua, chí ít có năm sau người bị cất đứt ngang!

Đột nhiên máu tuôn ra!
Bóng dáng cao lớn của Vân Tuyệt Ảnh đã đến bên cạnh Mặc Huyền Y: “Sư muội, không sao chứ?”
Mặc Huyền Y thở hổn hển: “Bây giờ vẫn ổn, sư huynh, nếu huynh không đến, e rằng ta chỉ có thể thí triển bí pháp thôi”
“Mấy người này là ai?" Tay Vân Tuyệt Ảnh cầm trường kiếm chỉ xung quanh, từng giọt từng giọt máu chảy xuống từ đỉnh kiếm.
“Đây là.."
Mặc Huyền Y kể chuyện đã trải qua một lần, Vân Tuyệt Ảnh nghe thôi mà ngẩn người.
“Sư muội? Ngươi, đây là... xảy ra chuyện gì?”
Truy bắt dâm tặc vốn không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng dâm tặc thấy hiệp nữ thì không những không sợ hãi, mà còn nhiều tùy tùng bảo vệ, cái này đã đủ để tán dóc rồi, còn có thể hô hào vây công một hiệp nữ hành hiệp trượng nghĩa.. Chuyện này, nhìn kiểu gì cũng không thực tế!
Dù là trong tiểu thuyết cũng không viết như vậy!
Kết quả sư muội mình lại gặp được
'Vận may của Lục thiếu họ Ninh kia không tồi, tránh được một đòn tấn công đoạt mạng của Vân Tuyệt Ảnh, nhìn thi thể người trong tộc ngổn ngang rên đất, hắn sợ đến nỗi suýt nữa vỡ nát tim gan, kinh hồn bạt vía.
“Là ai bao đồng dám đến xía vào chuyện nhà họ Ninh ta?”
Vân Tuyệt Ảnh cau mày: “Nhà họ Ninh?”
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, không phải nhà họ Ninh là thế gia nghìn năm số một thành Phượng Hoàng, sao có thể để người nhà mình làm ra chuyện như vậy?
“Chúng ta đi trước!”
Vân Tuyệt Ảnh không cho giải thích kéo Mặc Huyền Y đi, đột nhiên giương trường kiếm ra: "Kẻ nào ngăn ta, chết!”
Kiếm quang hùng vĩ xông lên trời.
Lúc này, cao thủ nhà họ Ninh từ bốn phương tám hương đuổi đến viện trợ, nhao nhao nhảy lên chém giết, lửa của Vân Tuyệt Ảnh càng tăng, lại phát huy một đường kiếm khí hình quạt nữa!
Một mảng gào thét thảm thiết trong không trung, vô số tay chân đứt khỏi thân thể rơi xuống đầy đất.
“Dám đuổi đến nữa, giết hết các ngươi!"
Vân Tuyệt Ảnh dẫn Mặc Huyền Y nhảy lên không đi mất.
Bọn họ vừa đi, hai cao thủ Anh Biến nhà họ Ninh gấp rút đến chỉ viện, thấy tình hình thì sắc mặt thay đổi: "Chuyện gì vậy?”

Mặt Ninh Lục thiếu như đưa đám: “Chú Tư, người phải làm chủ cho ta.”
“Thứ không có tiền đồ!"
Sắc mặt chú Tư này âm trầm, hạ lệnh ngay lập tức: "Điều tra!"
“Điều tra! Không quan tâm nhà họ Ninh ta làm chuyện gì, cũng không thể cho phép người ngoài láo xược như vậy, bao nhiêu năm nay, không ai có thế làm nhà họ Ninh ta đổ máu mà không trả giá cả, lần này. cũng không ngoại lệ!"
Nói chưa dứt lời, bịch bịch bịch...
Hơn ba mươi cái đầu người liên tiếp từ không trung rơi xuống.
Một bóng dáng mây mù dường như đứng trên không trung, lạnh nhạt nói: "Ta đang nhuốm máu người nhà họ Ninh các ngươi đây, ngươi dám thế nào?”
Bóng hình người đến đứng giữa mây mù giữa không trung, như thật như ảo, chỉ có đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào chú Tư nhà họ Ninh vừa mới tuyên bố.
“Hóa Vân?” Đột nhiên chú Tư cảm thấy mình thấp đi đáng kể.
“Thật sự người nhà họ Ninh rất thú vị, đêm hôm cả gia tộc rủ nhau ra ngoài hái hoa, thật bá đạo...”
Bóng dáng người trong không trung chính là Tân Phương Dương, nhưng chỉ thay đổi sơ lược trạng thái hình dáng mình, lại ẩn mình đi mà thôi.
“Ta đi một mạch từ Đông Thành đến Nam Thành, cũng chỉ mới giết ba mươi lăm người mà thôi, cũng không biết có con cá nào lọt lưới không”
“Chắc chắn có cá lọt lưới rồi, nhưng ta giết thêm một số nữa, hắn là không nhiều.”
Nói chưa dứt lời lại có khoảng mười cái đầu người bị ném xuống.
Trong không trung, một bóng dáng bay bổng giữa trời, lại là Lam Thư đến.
Lam Thư không che không giấu, lộ ra diện mạo vốn có, hờ hững nói: “Nói với Ninh Tùy Phong, gỡ bỏ mệnh lệnh kia của hắn... Nếu còn tiếp tục, sẽ diệt cả nhà họ Ninh các người!"

Dường như để phụ họa, lại có thêm ba bốn người bị ném từ trên không trung xuống, Khâu Vân Thượng vẫn luôn ở nhà họ Ninh dạy dỗ Ninh Khuynh Thành hiện thân giữa không trung: “Nể tình một thời gian cũng coi như có tình nghĩa, lần này ta không ra tay Nhưng nếu các ngươi còn dám ra tay với phụ nữ trẻ con bình thường nữa, giết không tha.
“Ha ha ha ha... Xem ta Tân Phương Dương ta giấu đầu, ẩn mặt, không đủ quang minh chính đại rồi."
Tân Phương Dương cười lớn một tiếng, lộ ra mặt thật, lại cười lớn nói: “Ta là Tần Phương Dương, chuyện không phục có thể đến Nhị Trung tìm ta, hoan nghênh đến báo thù!"
Trong tiếng cười lớn, cả người hóa thành hóa thành đám mây rồi sau đó biến mất tăm.
Kế đó Lam Thư cũng biến thành luồng kiếm quang to lớn, nhưng chưa đi mà đột nhiên rơi xuống, cắt đầu Lục thiếu nhà họ Ninh, xoay tròn bay lên không trung, sau đó hình bóng Lam Thư mới biến mất.
Mấy người chú Tư nhà họ Ninh đờ người ra, không dám nhức nhích, chỉ sợ động đến chủ tâm giết người.
Cả buổi sau, thấy đầu người nhà họ Ninh lăn lóc trên mặt đấy, suýt nữa phun ra một ngụm máu!
Mấy người này đều là huyết mạch dòng chính của nhà họ Ninh đấy!
Trước đó, dù nguyền rủa thế nào cũng được, bệnh tật cũng thôi đi, chết bao nhiêu đâu?
Nhưng bây giờ, trong chốc lát đã chết năm sáu mươi người!
Phần lớn trong đó còn thuộc sinh lực trung kiên!
Gì mà bỏ lệnh cấm, đêm vừa bỏ lệnh cấm đã chết nhiều người như vậy. “
Cuối cùng có bao nhiêu người đang nhìn ngó nhà ho Ninh, chỉ đợi nhà họ Ninh hồ đồ ra tay?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.