Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 455: Cải thảo ăn ngon không 2




“Thật ra ta và Cẩu Đất là..."
“Hiểu rồi, chúng ta thật sự hiểu rồi”
Ngô Vũ Đình mỉm cười, nói: “Chúng ta cũng là tới với nhau từ khi còn trẻ”
Mặt của Tả Tiểu Niệm càng đỏ hơn, giậm chân hờn dỗi: “Mẹ, không phải như ngươi nghĩ, thật ra..."
“Nói những lời đó làm gì”
Tả Trường Lộ nói: "Ăn cơm ăn cơm đi. Có phải ta và mẹ ngươi không vui khi nhìn thấy đâu."
Tả Tiểu Niệm giậm chân: “Thật sự không phải “Ngươi cái đứa nhỏ này, sao cứ nói hoài như thế?"
Tả Trường Lộ nhíu mày: "Ta và mẹ ngươi có nói gì sao? Có nói gì sao?“
“Nhưng mà..."
“Vậy chẳng phải là được rồi à?"
Tả Trường Lộ xua tay, dứt khoát nói: “Sau này không ai được phép nhắc lại, không phải chỉ là chuyện nhỏ như vậy thôi sao.”
“Ta.."
“Ngươi cái gì mà ngươi!"
Ngô Vũ Đình cười rồi véo hai má mũm mĩm của Tả Tiểu Niệm, tràn đầy thương yêu nói: “Ái chà chà, cải thảo nhỏ nhà chúng ta, thật sự đã lớn rồi”

Mặt Tả Tiểu Niệm càng lúc cảng đỏ.
“Con heo nhà chúng ta, cũng đã lớn rồi” Ngô Vũ Đình lại véo má Tả Tiểu Đa.
Nhìn Tả Tiểu Đa cười hì hì: “Cải thảo ăn ngon không?"
“Các ngươi... Thật là xấu!"
Tả Tiểu Niệm đã không có cơ hội giải thích thì chớ, ngược lại còn bị xem là cải thảo, quay người bỏ chạy.
“Ha ha ha..."
Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ cười ha hả. Vợ chồng hai người rõ ràng là đã nháy mắt với nhau.
Trước kia cả nhà đều hợp lại để bắt nạt Tiểu Đa, nhưng bây giờ lại bắt tay với Tiểu Đa để bắt nạt Tiểu Niệm, rõ ràng cảm thấy rất mới lạ và thoải mái.
Xem ra sau này phải thường xuyên bắt nạt một chút, có như vậy mới nếm được nhiều hương vị.
Sau đó mới tới vấn đề của Tả Tiểu Đa.
“Ngươi không ăn nữa à? Ăn no rồi?”
Ngô Vũ Đình kinh ngạc nhìn Tả Tiểu Đa, sau đó quay đầu, nhìn đống bánh bao, nhìn đống bột mì vừa mới mua về, còn cả... Bảy tám lồng bánh bao hấp.
“Ăn no rồi ạ...”
Tả Tiểu Đa cười toe toét nói: “Ta đã đột phá Tiên Thiên rồi, sau này không căn phải ăn nhiều như vậy nữa.
“Vậy sau này, ngươi luôn duy trì sức ăn như hôm nay sao?"
“Đúng vậy ạ”
Trong lúc nhất thời, Ngô Vũ Đình không khỏi cảm thấy buồn bã mất mát.
Khi con trai ăn được thì oán giận là nấu cơm quá bây giờ hắn không cần ăn nhiều như vậy nữa, ngược lại, trong lòng lại có chút không thoải mái...
Rõ ràng nàng biết, đây là chuyện đĩ nhiên, nhưng vẫn cảm thấy như thế, bởi vì đây là bản năng của người làm mẹ!
“Ngươi nghĩ ngợi cái gì, đây rõ ràng là chuyện tốt”
Tả Trường Lộ cười nói: “Mẹ bọn trẻ à, cuối cùng ngươi cũng không cần phải vất vả như vậy nữa rồi, đương nhiên là chuyện tốt”
“Ừm."
Tả Tiểu Đa vây quanh Ngô Vũ Đình vừa kể chuyện cười vừa nhăn mặt làm trò cười, cuối cùng cũng thành công khiến Ngô Vũ Đình bật cười: "Xéo sang một bên, mẹ của ngươi yếu đuối như vậy sao? Thật sự xem ta là kẻ không biết gì sao?"
“Ngày mai, ta sẽ trả lại mấy thứ này."

Tả Trường Lộ nói: “Nhân tiện khôi phục phòng bếp về nguyên trạng”
“Được”
Tả Tiểu Đa cơm nước xong thì chui vào phòng của mình, vừa mới đột phá, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là cần củng cố căn cơ vững chắc.
Hơn nữa, đan điền hiện tại đang trống rỗng, tích trữ chẳng được là bao.
Sau khi đột phá, tất cả chân nguyên lực ban đầu đều biến thành từng đám sương mù, bồng bềnh qua lại trong đan điền.
Và điều khác biệt nhất giữa linh khí của người thường và Tả Tiểu Đa chính là, nếu nhìn vào bên trong, có thể cảm nhận được, sự xuất hiện của một loại ánh sáng đỏ rực, bên trong tràn đây sức mạnh bạo tàn bùng nổ.
Tả Tiểu Đa tu luyện ở trong phòng của mình, với ý muốn lấp đầy đan điền của mình càng nhanh càng tốt, một tay cầm Long Huyết phi đao, một tay căm hai viên Tinh Hồn Ngọc trung phẩm.
Cứ như vậy mười phút sau, hai viên Tinh Hồn Ngọc trung phẩm kia đã hóa thành mảnh nhỏ, nhưng mà trong tay Tả Tiểu Đa có rất nhiều tài nguyên, cho nên không hề luyến tiếc, lại lấy ra hai viên nữa, tiếp tục tu luyện.
"Tu luyện như thế suốt một giờ, nhưng vẫn cảm thấy đan điền trống rồng, rất nhiều linh khí vừa được hút vào đều hóa thành lực lượng Tiên Thiên hiện giờ, nhưng lực lượng lại chỉ tăng lên một phần rất ít.
Trái lại lực lượng mà Long Huyết phi đao cung cấp lại rất lớn, một phần nhỏ tích lũy được ở hiện tại gần như đều đến từ Long Huyết phi đao, chỉ có điều hầu hết lực lượng có được trước đây từ Long Huyết phi đao đều đã tiêu hao trong lần tích lũy đột phá trước.
Tả Tiểu Niệm đang lơ lửng bên ngoài cửa sổ phòng của Tả Tiểu Đa, nàng biết tối nay là thời khắc rất quan trọng đối với Tả Tiểu Đa, ngàn vạn lần không thể bị người khác quấy rầy.
Tất nhiên là chuẩn bị tỉnh thần, làm hộ pháp cho Tả Tiểu Đa
Còn chuyện đi ra ngoài tu luyện gì đó, tối nay thì chắc chắn là không được rồi.
Tả Tiểu Đa tu luyện chuyển hóa linh khí một hồi, hiệu quả thật sự rất thấp, ngược lại bắt đầu cân nhắc tới lực lượng thần niệm, hẳn cảm thấy thứ này vẫn rất thú vị, tuy nhìn không thấy sờ không tới, cũng không tăng thêm uy lực đả thương người như linh khí, nhưng rất hữu ích.
Một ý niệm vừa tản ra, không biết là vô tình hay hữu ý hẳn lại chạm tới chiếc nhãn mà Hồng Hạt Tử để lại, để rồi bàng hoàng phát hiện, trước mặt đột nhiên xuất hiện một không gian cực lớn.
Nhẫn không gian này vốn dĩ đã nhận hẳn làm chủ, giờ có thăn niệm rồi, muốn mở ra quả thật cũng chỉ cần động niệm là được, thật sự rất thuận tiện.

“Đi vào”
Chén trà trên bàn đột nhiên biến mất.
“Đi ra!"
Chén trà xuất hiện.
“Đi vào” Tả Tiểu Đa chỉ vào khăn trải giường.
“Đi ra”
“Đi vào” Hắn chỉ vào giường.
“Đi ra”
“Ha ha ha ha ha... Chơi vui thật” Tả đại sư vui mừng khôn xiết, há miệng cười lớn, cười tới mức lưỡi trong miệng không ngừng rung.
Quá rõ ràng, thứ này quá thú vị.
Thật là tuyệt khi có một chiếc nhẫn không gian như vậy, quả thật nó chính là thần khí phải có khi đi du lịch và cả khi giết người cướp của!
Trước đây mỗi lần nhìn thấy thần khí của Niệm Niệm mèo có thể tùy tiện biến ra đồ vật, mặc dù bản thân rất muốn có nhưng lại ngại nói ra, bây giờ, Tả gia ta cũng có, cũng có thể hiển thánh trước mặt người rồi!
Mình giỏi thật...!
Quá đất



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.