Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 44: Nhẹ nhàng 2




Còn có năm mươi mét nữa thì về đến nhà.
Tả Tiểu Đa thả nhẹ bước chân, dán vào góc tường, lén lút tiến lên.
Mình bây giờ đang mang một khoản tiền lớn trên người, nhất định phải tranh thủ giấu đi!
Nếu mà bị cha mẹ phát hiện, trực tiếp tịch thu còn nữa nói, kiểu gì cũng sẽ bị truy vấn ngọn nguồn, sau đó kiểu gì cũng bị đánh một trận, còn phải viết bản kiểm điểm, bảm cam kết vĩnh viễn không tái phạm, vân vân, tóm lại là nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Nhưng mà lần này đột phá, thành tích nổi bật, cha mẹ khẳng định sẽ rất vui, ta trở về nói chuyện... Ha ha,...
Tưởng tượng cha mẹ sẽ kinh hỉ đến không dám tin, Tả Tiểu Đa trong lòng tự nhiên trỗi dậy cảm giác hạnh phúc.
“Tả Tiểu Đa ta, cũng có thể làm cha mẹ vui một lần, kiêu ngạo một lần!”
Tả Tiểu Đa vừa ảo tưởng vừa đi, khuôn mặt rất là vui vẻ.
Nhẹ nhàng rón rén đi được bảy tám mét, đột nhiên cảm giác mắt tối sầm lại, trời đất quay cuồng hết cả lên, cả người như là tiến vào đường hầm thời không.
Tả Tiểu Đa nhất thời kêu thảm một tiếng: "Tả Tiểu Niệm, ta hận ngươi!...”

Sau một lát, trước mắt lại sáng tỏ, cả người cũng đã như cưỡi vân đạp gió, từ cửa sổ nhà mình bay vào phòng khách.
Tả Tiểu Đa một lần nữa được đặt chân mặt đất, vẫn còn chưa vững lắc lư một lát, mới giữ thăng bằng lại được, lập tức giận tím mặt nói: "Tả Tiểu Niệm! Ngươi có phải lại ngứa da hay không!? Lại dám trêu đùa Tiểu Đa đại nhân vĩ đại như thế!”
Một câu nói kia phát ra mà như long trời lở đất.
Từ trước đến nay Tả Tiểu Đa trong nhà vạn năm tiểu thụ, hôm nay lại còn nói chuyện lớn tiếng như vậy!
Hơn nữa còn tự xưng "Tiểu Đa đại nhân", không phải là lần đầu tiên, càng khiến người ta không dám tin!
Tả Trường Lộ đang uống trà đọc báo bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt như nhìn chiến sĩ cách mạng nhìn con của mình.
Mà Ngô Vũ Đình đang ở trong bếp nấu ăn lập tức vươn đầu ra, ánh mắt khiếp sợ hỏi: "Vừa rồi ai nói chuyện lớn tiếng thế?! Sao nghe giọng giống Tiểu Đa nhà ta thế? Nhưng Tiểu Đa nhà ta làm gì có dũng khí như vậy!”
Tả Tiểu Niệm cũng bởi vì một câu này mà lâm vào trạng thái ngơ ngác, duy trì tư thế một tay đưa ra trước, tư thế tay như ưng trảo lăng không khiếp người, ngạc nhiên đứng ngơ ra tại chỗ, bất động một lúc lâu.
Như thế sau một lát, cái cổ Tả Tiểu Niệm chậm rãi thay đổi với một loại trạng thái gần như cứng ngắc, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tả Tiểu Đa, mang theo mấy phần chất vấn, mấy phần không thể tin, lẩm bẩm nói: "Cẩu Cẩu, chẳng lẽ hôm nay gặp phải chuyện gì, phát điên rồi?”
Tả Tiểu Đa tiếp tục khí thế hùng hổ, phát ngôn bừa bãi: "Tả Tiểu Niệm, ta ở đây trịnh trọng cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi dám tiếp tục gọi ta là Cẩu Cẩu, sau này ta sẽ đánh ngươi, đánh ngươi đến cha mẹ cũng không nhận ra luôn!”
“Hả?!”
Tả Tiểu Niệm chậm rãi đi vòng quanh Tả Tiểu Đa hai vòng, nhìn hắn từ đỉnh đầu xuống chân mấy lượt, khuôn mặt lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm nói: "Khẳng định là hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi...”
Tả Tiểu Đa vịn cái bàn đứng vững, thế mà còn rất phách lối vỗ vỗ cái bàn.
“Cha! Mẹ! Xem Niệm Niệm mèo nói kìa!”
Một nhà ba người đều rất kinh ngạc!
Thằng nhóc này là phù não rồi à?!
Đây là...

Nhẹ nhàng!
Mà là phiêu đến không ra dáng!!
Không chỉ dám vỗ bàn, lại còn dám mạnh miệng, chỉ mặt gọi tên "Niệm Niệm mèo"!
Đa Đa chó, Niệm Niệm mèo, cái cái tên này là tên cúng cơm Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đặt khi Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm còn bé.
Vốn chỉ là thuận miệng thì gọi chơi thôi, nhưng khi còn bé hai người không hiểu chuyện, vừa gọi là đã thưa, hai vợ chồng Tả Trường Lộ thấy vậy thì cười nghiêng cười ngả, rồi cứ thế gọi bằng hai cái tên ấy luôn.
Nhưng Tả Tiểu Niệm dần lớn lên, lại là con gái, cái tên Niệm Niệm mèo này, sớm đã không còn ai gọi nữa.
Hiện tại cũng chỉ có Ngô Vũ Đình thỉnh thoảng quen miệng mới gọi như vậy, người làm cha như Tả Trường Lộ thì đã không gọi như vậy từ lâu rồi.
Nhưng còn Tả Tiểu Đa, thì cái tên Đa Đa chó vẫn cứ tiếp tục sử dụng cho tới tận bây giờ, cho dù Tả Tiểu Đa nhiều lần kháng nghị, nhưng ba đấu một hắn rơi vào bên tuyệt đối thế yếu, chấp nhận bại trận.
Không chỉ có bị tiếp tục sử dụng, hơn nữa còn biến hóa sinh ra đủ loại phiên bản phong phú.
Bây giờ, đột nhiên cái tên Niệm Niệm mèo từ trong miệng Tả Tiểu Đa phát ra, ba người đều cảm giác, mặt trời hôm nay, khẳng định là mọc phía tây rồi.
“Cẩu Đản!!”
Bị kêu là "Niệm Niệm mèo", Tả Tiểu Niệm rốt cuộc khôi phục thanh minh, nổi giận gầm lên một tiếng: "Ngươi nói cái gì?!”

Tả Tiểu Đa đáng xấu hổ hai chân mềm nhũn, khí thế phát triển mạnh mẽ, nỗ lực nhẫn nhịn sự bối rối luống cuống trong lòng, kiên trì không để ý tới, cố gắng ngăn cơn sóng dữ, lớn tiếng nói: "Ta có một tin tức tốt muốn tuyên bố! Còn có một tin tức xấu, cũng muốn tuyên bố! Cha! Mẹ! Niệm Niệm... chị...”
Đón ánh mắt hung hăng của Tả Tiểu Niệm, Tả Tiểu Đa rất sáng suốt đổi cái tên "Niệm Niệm mèo" sắp thốt ra đổi thành "chị Niệm Niệm".
Tả Trường Lộ một mặt hồ nghi nhíu mày: "Ngươi... Tin tức tốt? Chẳng lẽ ngươi... nhặt được tiền?”
Ngô Vũ Đình lại chờ mong: "Chắc là được thầy giáo khen chứ gì, mà hình như là sáu năm nay đây mới là lần đầu ấy nhỉ?”
Tả Tiểu Niệm một mặt cười xấu xa, lặng chờ người nào đó nói tiếp.
Tả Tiểu Đa hít vào một hơi thật dài, cố gắng ưỡn ngực, để cho mình nhìn thật là hiên ngang, hai tay chắp sau lưng, trịnh trọng nói: "Tin tốt ta muốn tuyên bố chính là... hôm nay, ta đã đột phá Võ Sĩ! Hơn nữa còn hoàn thành rèn luyện đùi phải, đùi phải của ta hiện tại đã cứng rắn như sắt! Ta đã chính thức tiến vào lớp Võ Sĩ, thậm chí, ngay ngày đi học đầu tiên, đã thành công biến xếp hạng của mình từ hạng ba mươi sáu, một đường lên đến thứ ba mươi, vọt thẳng tới mây xanh, ngoài ta còn ai có thể làm được! Tiến quân thần tốc như gió!”
Nói tới chỗ này, người nào đó làm bộ làm tịch, giả vờ thở dài: "Vốn còn muốn tiếp tục xông về phía trước, thế nhưng nhân lực cũng phải có lúc tận, thật sự là không đủ sức lực, chưa đánh với người ở vị trí thứ hai mươi chín kia, chứ không phải đánh không lại, không phải đánh không lại ha!”
Nghe được tin tức kình bạo này, Tả Trường Lộ ngây ngẩn cả người, Ngô Vũ Đình cũng ngây ngẩn cả người.
Tả Tiểu Đa rốt cuộc không nhìn được nwax, cười ha ha, xông lên ôm lấy Ngô Vũ Đình ôm xoay một vòng: "Mẹ! Ngươi có vui không, ngươi có vui không, ha ha ha ha... Ta đột phá rồi, ta không phải phế vật, ta là thiên tài! Ta có thể tu luyện, ta có thể tu luyện!”
Ngô Vũ Đình ngây người thật lâu, rốt cuộc lẩm bẩm nói: "Con trai ta đột phá rồi... Con trai ta không phải phế vật, có thể tu luyện...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.