Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 397: Đường tiền tài rộng mở




Tả Tiểu Đa kinh ngạc nhìn Tả Tiểu Niệm đột nhiên có cảm giác tâm phục khẩu phục: “Chị Niệm Niệm lời này của ngươi... thật là có uy lực, nếu không sao ngươi là chị của ta được!"
Tả Tiểu Niệm thuận miệng nói, sau khi nói xong cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, lại bị Tả Tiểu Đa giáp mặt vạch trần, không nhịn được thẹn quá thành giận quát: "Câm miệng!"
Sau một hồi bàn bạc.
Hai chị em nhanh chóng đi đến thống nhất: Một, cha mẹ là đại lão. Hai, cha mẹ là đại lão bị thượng nặng. Ba, tuy cha mẹ là đại lão, nhưng mà hiện tại rất yếu. Bốn, cha mẹ là đại lão, nhưng mà hiện tại đang gặp nguy hiểm. Năm, chuyện cha mẹ là đại lão ít nhất đã có hai người đã biết vì cha mẹ đã gọi họ tới. Sáu, cha mẹ là đại lo, có thể là đại lão đang bị thương nặng. Bảy, từ nay về sau phải bảo vệ cha mẹ, cố gắng tìm ra sự thật, sau đó, nghĩ cách tìm dược vật chữa thương. Tám, chắc chẳn phải để cha mẹ giành lại vị trí đại lão!
“Chỉ cần cha mẹ bình phục, sau này chẳng phải là hai chúng ta có thể tung hoành rồi sao?“
Tả Tiểu Đa mơ mộng vô hạn: "Đến lúc đó, chẳng phải là ta có thể bắt nạt bọn con trai ra oai với bọn con gái, trở thành thế hệ thứ hai ăn không ngồi rồi, có thể làm xằng làm bậy?!"
“Ngươi nghĩ thật là hay nhở...”
Nhưng tình huống bây giờ.
Càng có nhiều người biết chuyện, cha mẹ sẽ càng nguy hiểm.
Tổng hợp lại kết luận ở trên, càng kết luận thêm một bước, dù thế nào cũng không thể gọi người đến nữa.
Sau đó chắc chắn không thêm phiền phức gì cho cha mẹ!
“Đã nói chuyện xong rồi, ngươi còn không lên lớp đi!"

Giải quyết khúc mắc trong lòng, Tả Tiểu Niệm đạp cho Tả Tiểu Đa một phát, hung dữ nói: "Không được trốn học."
Tả Tiểu Đa ôm mông đi trốn.
Trong lòng lại cạn lời cực kỳ.
Ngươi còn muốn bắt nạt ta mức nào nữa!
Hừ, đợi ta lớn, đợi tu vi của ta vượt qua ngươi, xem mỗi ngày ta có chơi dạy mèo không!
Răn dạy thế này một lần, răn dạy thế kia một lần, sau đó đặt ngang dạy dỗ một lần, đặt dọc dạy dỗ một lần, ôm dạy dỗ một lần, năm dạy một lần... Hừ!
Nghĩ tới nghĩ lui, có thể Viêm Dương Chân Kinh trong cơ thể tự động vận hành, rõ rằng có một số phản ứng.
“Thật sự công pháp này quá mạnh rồi.."
Tả Tiểu Đa hùng dũng oai phong đi học.
Mà bất ngờ cổng Nhị Trung lúc này có hàng loạt xe tụ tập, ai nấy đều đang duỗi thẳng cổ đợi, nhìn về nơi xa xa.
Tả Tiểu Đa khó hiểu trong lòng: Chuyện gì đây?
Cuối cùng mọi người thấy Tả Tiểu Đa xuất hiện, cũng không biết là ai kêu lên: "Kia là Tả đại sư!"
Đột nhiên hơn trăm người cùng lúc ầm ầm xông. qua.
“Tả đại sư? Chẳng lẽ đều đến tìm ta xem bói?”
Đầu óc Tả Tiểu Đa chuyển động cực nhanh, từ một câu 'Tả đại sư không khó nhìn ra, mọi người không phải đến tìm mình gây phiền phức mà là đến mình xem bói, với lại... Trước mặt hơn trăm người, còn cả mấy chiếc xe sang dừng xung quanh, khỏi phải nói toàn là người giàu có!
Nghĩ đến đây, hai mắt người yêu tiền này lập tức sáng như bóng đèn.
Đây...đây đều là tiền đó!
Đây đều là số mệnh!
Cái này... Không phải ông đây phát tài sao!
Quả nhiên, là vàng thì chắc chắn sẽ phát sáng,

Là ngọc trai thì chắc chắn sẽ lấp lánh trước con người, không phải ông đây trộn lẫn lại sao!
“Không cần vội!"
Tả Tiểu Đa vung ta la to: “Từng người từng người đến, ai cũng có phần, ai cũng có phần, không bao giờ hụt, đừng vội, ta không chạy đâu!”
Liếc thấy trên lưng Lý Thành Long mang một thanh vũ khí to, chạy nhanh như ốc sên đến.
“Lý Thành Long!"
“Tả lão đại! Đây là cái gì vậy?” Bây giờ lưng Lý Thành Long mang thanh sắt ba nghìn cân, trên người còn đang vác nặng, mồ hôi nhễ nhại.
Rõ ràng ý thức được khoảng cách với Tả Tiểu Đa, khiến Phù Phù hoàn toàn nổi điên, tu hành liều mạng, gì cũng không thế đế tụt lại phía sau!
Mà thanh sắt lớn này, chính là kết quả đột nhiên nghĩ đến của Lý Thành Long: Mỗi ngày trên người ta đều có phụ trọng hai trăm cân, đều ở vị trí quan trọng hoặc then chốt, không ảnh hưởng gì đến cả cơ thể ta cả.
Nếu trên lưng lại hơn ba nghìn cân...
Thế là không chỉ có mỗi hẳn nữa...
“Đi, lấy cho ta một cái bàn đến đây.”
Tả Tiểu Đa cười vô cùng thoải mái: “Tả gia ta phải biểu diễn thực nghiệm."
"...."
Lý Thành Long bày ra vẻ mặt cạn lời ngay lập tức.

Được rồi được rồi, ngươi biểu diễn đi, ta đến phòng trọng lực tu luyện, vừa hay nhân thời gian này nhanh chóng đuổi kịp ngươi.
Không lâu sau Lý Thành Long mang đến một cái bàn và một cái ghế.
Mà trong khoảng thời gian Lý Thành Long lấy ghế, Vạn Lý Tú cũng mang thanh sắt lớn trên lưng đi học như một con ốc sên, không lâu sau, Lý Trường Minh, Long Vũ Sinh, Dư Mạc Ngôn cũng lần lượt đến, tạo đáng của ai cũng vô cùng kì lạ, còn nhiều nữa.
Nhưng tổng thể vẫn tăng trạng thái chịu lực của mình lên mức độ lớn nhất, hiểu được đại khái tình huống, ai nấy chào Tà Tiểu Đa một tiếng, bèn vào trường tu luyện.
Bây giờ Tả Tiểu Đa đã áp chế lại áp chế, liên tục áp chế rất nhiều lần đột phá, tạm hoãn tu luyện cũng không sao cả, nhưng đám người vừa bắt đầu giai đoạn áp chế không thể buông lỏng chút nào.
Đây là lúc gắng sức đuổi theo còn chưa chắc đuổi được, chứ huống chỉ lười biếng.
Tả lão đại ngồi trên ghế, trên mặt thất tình, một cỗ khí tức tiên phong đạo cốt phả vào mặt, cười nói: “Các vị, không biết tìm ta có chuyện gì vậy? Ha ha, thiên hạ sương gió, hồng trần muôn trượng, hẳn là có nhiều điều khó lý giải; đời người dài lâu, chúng sinh đông đảo, luôn có rất nhiều rất nhiều điều khó hiểu...”
Đứng đầu hàng là một người trung niên phúc hậu, có phần xu nịnh nói: “Nghe nói Tả đại sư thông thạo thiên cổ, nghe hiểu Tam giới, dự đoán một cách chính xác, đời trước, kiếp sau, không gì là không biết, muốn đến bái kiến từ lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên Tả đại sư là người tài xuất chúng..."
Tả đại sư cười ha ha, nhận hết tất cả những lời xu nịnh, sau đó nói: “Gặp nhau là có duyên, ngươi nói thẳng vào vấn đề đi”
“Đại sư... Là thế này..."
Tên béo cười xòa: “Ta họ Lưu, tên là Lưu Kiến Trúc; khụ khụ, trùng hợp thay nghề nghiệp cũng là chủ thầu xây dựng, đoạn thời gian này ta cảm thấy không thuận lợi lắm, tiền lời cũng giảm đi một cách kỳ lạ... còn ở mắt cưới xin nữa, cũng không như ý lắm..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.