Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 389: Chùy 2




Ngay lập tức!
Phốc!
Trên mặt Thượng Thanh Vân vẫn là nụ cười điên cuồng ngang ngược, không hề e ngại. Nhưng, đầu của hãn lại lập tức vỡ nát, óc vỡ toang, giống như đập nát một quả dưa hấu lớn trong không trung
Huyết tương nhiều vô kể, dùng một loại phong thái hoa nở thời hoàng kim tỏa ra xung quanh.
Vạn đóa hoa đào nở đầy trời!
Mà thế của cây chùy chưa dừng lại, vẫn một mạch nghiền ép xuống phía dưới, khuôn mặt tươi cười của Thượng Thanh Vân trong phút chốc bỗng hóa thành hư vô, lõng ngực nát tan, hai vai sụp đổ, xương sống gãy vỡ rõ nét, phía dưới vỡ nát, bụng dưới, đan điền... đùi...
Đại chùy một đường đi đến nơi cuối cùng dễ như trở bàn tay, mãi đến chỗ bàn chân của Thượng Thanh Vân!
Nói tóm lại, một chùy này liên tiếp đánh từ đầu đến chân của Thượng Thanh Vân đang dương dương tự đắc, đắc ý vô cùng kia!
Đừng nói đến tính mạng, ngay cả nguyên thần cũng bị một chùy đập nát!
Thượng Thanh Vân vừa nấy còn đang vênh váo tự đắc ngông cuồng tự đại, ngay cả phản ứng cũng không kịp, bất thình linh đã bị một chùy tài năng như thần đập nát, lúc xác chết rơi xuống đất cũng chỉ còn sót lại một cái bánh thịt tròn tròn mỏng manh to như một miếng lót cốc trà.
Lạch cạch!
Bánh thịt rơi xuống trên mặt đất.
Thời khắc này, đám người Hàn Tùng, Mục Yên Yên, Tân Phương Dương, Tôn Bái Tương tất cả đều lập tức trợn tròn mắt, cùng nhau thử người ra.

Trên mặt đất.
Tần Phương Dương và Khâu sư phụ nhìn cái bánh thịt rơi trước mặt mình, hai cặp mắt gần như sắp rớt ra ngoài!
Đây... Đây chính là Thượng Thanh Vân?
Trời ạ!
Chuyện gì thế này?
Sao lại hoang đường như vậy?!
Mà một cái chùy sắt lớn bỗng nhiên xuất hiện, giống như không có ai trông coi, rớt xuống từ không rung rớt xuống, rơi xuống trong bùn đất.
Hàn Tùng đang chịu sự chấn động về mặt tỉnh thần, vội vàng chắp tay nhìn về không trung: “Cám ơn
tiền bối đã cứu viện...”
Còn chưa kịp nói xong đã nghe thấy giọng nói kia, nói: "Đi nhanh đi, rời khỏi nơi này nhanh lên! Thiên Đạo phản phệ sắp đến rồi...”
Lời còn chưa dứt, giữa bầu trời bỗng nhiên ngưng lại một chút giống như là một người bỗng nhiên khiếp. sợ, kinh ngạc ngây dại.
Ngay lập tức nổi giận mạnh mẽ như vậy!
Một âm thanh bỗng nhiên vang lên, mây đen rất dày đặc nhanh chóng tụ tập lại ở phía chân trời xa xôi, một âm thanh ồn ào, toàn bộ hành trình cũng chỉ trong khoảng một giây, toàn bộ bầu trời đều bị mây đen che. kín như núi lớn.
Hàn Tùng thấy thế kinh hãi đến biến sắc: "Đi mau."
Kêu gọi mọi người, kéo người bị thương lên, chạy ra bên ngoài giống như không còn gì để mất.
Đúng vào lúc này, mây đen giữa bầu trời lại thay đổi, nhanh chóng xoay tròn, tiếp theo lập tức xuất hiện một con mất to lớn!
Con mắt có kích thước tới mấy chục dặm.
Con mắt to treo giữa bầu trời, đi qua đi lại tuần tra phía bên dưới.
Một lát sau, tất cả sự chú ý đều tập trung vào. một cái chùy sắt trên mặt đất. Sau đó, một tia chớp bỗng nhiên sáng lên từ đông sang tây, giống như lan đến chân trời, một tiếng rằm rầm tập trung ở bên trong đám mây đen!
Toàn bộ mây đen trong phút chốc đã hóa thành một loại quả cầu làm bằng thủy tinh chứa đầy ánh sáng điện chiếu rọi, vô cùng sáng chói
Ầm một tiếng, ngàn vạn đạo sấm sét đồng loạt nổ vang trời.

Mỗi một ánh sáng ít nhất cũng to bằng cái lu nước!
Đúng là một nghìn đạo sấm sét đánh xuống đầu chân thực không giả!
Rầm rầm rầm...
Đám người Hàn Tùng Mục Yên Yên Lam Thư lúc này đã bay ra ngoài cách xa mấy nghìn trượng, rõ ràng đã cách một khoảng xa như vậy nhưng vẫn cảm thấy đầu óc hôn mê từng đợt, sau đó đã bị chấn động đến mức hôn mê bất tỉnh!
Cho dù là Hàn Tùng có tu vi cao nhất ở đây chẳng qua cũng kiên trì được trong nháy mắt rồi đi theo gót chân của mọi người ngã xuống đất ngất đi, mặt đất ầm ầm ầm rung chuyển, cơ thể mọi người đang mê man nhưng thỉnh thoảng vẫn bị bân lên, hạ xuống trên mặt đất...
May mà mục tiêu của tất cả các tia chớp cũng chỉ có một, chính là cái chùy sắt lớn đã đập chết Thượng Thanh Vân, tập trung một điểm bản phá cái chùy sắt, trung tâm chớp điện, tất cả đều là ánh sáng chói mắt, rực sáng.
Cái chùy lớn bị đánh bởi ánh sáng rực rỡ không ngừng lấp lánh, cái chùy vẫn cứ ở đây chịu sự bản phá, trước sau vẫn không nhúc nhích, không bị phá hủy chút nào.
Tiếng động trên không trung tất cả đều ngột ngạt, sấm sét màu tím cuồn cuộn trút xuống giống như Sông Ngân Hà, kéo dài không dứt, từ đắng xa nhìn lại, những tia chớp này như đã nối liền trời và đất lại với nhau.
Thậm chí không phân biệt được những tia chớp này rốt cuộc là từ trên trời đánh xuống cuồn cuộn không ngừng hay là từ trên mặt đất bốc lên cuồn cuộn không ngừng...
"Tiền bối trong miệng Hàn Tùng, Ngô Thiết Giang Ngô đại cao nhân lúc này đang nằm nhoài trong một trong hố đất với vẻ mặt tái xanh, không dám động đậy, nhưng trong lòng đã mắng cả nhà già trẻ Tả Trường Lộ!
Mẹ nó, sao có thể vướng vào nhân quả lớn như vậy!?
Súc vật... Một Tinh Chủ Vu Minh nho nhỏ sao lại vướng vào nhân quả lớn như vậy?
Kiếp Nhãn xuất hiện!
Nhưng bây giờ Thiên Đạo lại trực tiếp ra tay!!
Súc vật!

May mà ông đây ra tay trước, đã cắt đứt liên hệ thần hồn với chùy bản mệnh, cây chùy bây giờ được xem như là một vật vô chủ, nếu không... Nhìn mật độ dày đặc của tia chớp này, còn có thái độ không tha thứ này, ngày hôm nay nhất định phải ngỏm củ tỏi!
“Cái tên khốn Tả Trường Lộ này!”
Trong lòng Ngô Thiết Giang tức giận mắng: “Hắn vốn dĩ muốn chôn sống ông đây mà!"
“Nếu chỉ bởi vì một Tinh Chủ nhỏ bé mà ông đây phải chôn vùi tính mạng ở nơi này... Quá oan uổng rồi.."
Ngô Thiết Giang dán thật chặt trên mặt đất, sắc mặt biến đổi liên tục, trở mặt giống như Xuyên Kịch.
“Đồ khốn nạn, khốn nạn..."
Cảm nhận được sự chấn động mạnh mẽ của mặt đất dưới cơ thể, Ngô Thiết Giang chửi bới liên tiếp, mồ hôi lạnh không biết từ nơi nào chảy ra, vô tình rớt xuống.
“Nửa đêm nửa hôm, ông đây đang ngủ sau một ngày làm việc, bỗng nhiên Tả Trường Lộ bảo con gái đến gõ cửa, cầu xin ta đi cứu mạng..."
“Nói là người nhà gặp nguy hiểm lớn”
“Ông đây vốn nghe thấy âm thanh chiến đấu bên kia vô cùng náo nhiệt.
“Tuy nhúng tay vào việc chiến đấu với loại hậu sinh tiểu bối làm mất thân phận, nhưng nể mặt lão Tả, đi một chuyến ngược lại cũng không sao”
“Nhưng mẹ kiếp... sao lại chọc tới Thiên Đạo vậy!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.