Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 376: Mời huynh một chén2




Tưởng Trường Bân thở dài, nói: “Ta xin lỗi Thượng huynh, là ta không đúng, là ta không tốt, ta không nên hỏi Tổng đốc đại nhân ngay khi gặp Thượng huynh, đây đều là lỗi của ta, hẳn là ta nên mời thẳng Thượng huynh ra ngoài uống với ta một chén... Thượng huynh đại nhân đại lượng, đừng giận ta”
Thượng Thanh Vân chán nắn nói“Ta thật sự không có ý đó.”
“Ngươi không có ý đó vậy tức là ngươi đồng ý rồi?!"
Tưởng Trường Bân lôi kéo Thượng Thanh Vân đi ra ngoài: "Vừa rồi ta còn sợ đắc tội với ngươi ấy, uống rượu mà cũng không đi... Trước kia đều rất vui vẻ mà.”
Thượng Thanh Vân im lặng một lúc rồi nói: “Trước kia cũng không vui.”
“Haizzzz, mặc kệ trước đây vui hay không vui làm gì, nhưng mà hôm nay, Thượng huynh ngươi phải nể mặt ta, ta khó khăn lắm mới có dịp uống rượu, vậy mà lại không có ai uống cùng, ngươi nói xem có tức hay không chứ? Ta đã chuẩn bị Hoa Mai Túy ba trăm năm rồi."
Tưởng Trường Bân vừa lôi kéo Thượng Thanh Vân đi ra ngoài vừa quát lớn: “Mấy người các ngươi, cũng nhanh làm việc đi, đừng có lười đấy, lười cũng đừng để bị tóm... Ta kéo đại tổng quản của các ngươi ra ngoài uống rượu, các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
“Muốn ngủ thì ngủ đi, muốn trốn về nhà gặp vợ thì ta chỉ có thể giúp các ngươi được nhiêu đó thôi... Nhiều hơn nữa thì ta không giúp được.”
Thượng Thanh Vân bị hắn kéo đi với vẻ mặt cạn lời, lắc đầu thở dài: "Cục trưởng Tưởng, ta thật sự còn có việc..."

“Ta đã chuẩn bị mười bình Hoa Mai Túy ba trăm năm."
Tưởng Trường Bân đứng lại, giơ bốn ngón tay: “Đêm nay, chúng ta chỉ uống bốn bình, tất cả sáu còn lại đều cho ngươi mang về. Sao hả?!”
“Ta chuyện này..."
“Đừng có như vậy với ta, ta chỉ hỏi ngươi, huynh đệ của ta, như thế đã đủ thành ý chưa? Đủ để làm bạn chưa?!"
Tưởng Trường Bân ngẩng mặt, vẻ mặt cứng rắn: “Thượng huynh, khuôn mặt này của ta, đều đặt ở dưới tay ngươi, hoặc là ngươi nể mặt ta, hoặc là ngươi tát ta một cái để ta trở về, ta lập tức quay đầu bước đi.”
Thượng Thanh Vân vẻ mặt bối rối: “Cục trưởng Tưởng, ngươi đây là..."
“Không sao, đến đây đi. Đến tát ta một cái, ta sẽ quay đầu bước đi ngay, sau này ta sẽ không tìm ngươi uống rượu nữa, ngươi mời ta uống rượu ta cũng không tới đâu, sao hả? Chúng ta cắt bào đoạn nghĩa, không qua lại nữa!”
Tưởng Trường Bân giơ mặt ra: “Thượng ca, Thượng ca? Nào đến đây đến đây... Có đánh không? Không đánh thì đi uống rượu với ta, còn đánh thì cứ tát ta một cái được.”
Cuối cùng Thượng Thanh Vân cũng chịu thua, cười khổ nói: "Sớm đã nghe nói Cục trưởng Tưởng của cục Tỉnh Thuẫn là một tên lưu manh... Không ngờ hôm nay tên lưu manh ngươi lại tới đeo bám ta... Bỏ đi bỏ đi, đi thôi đi thôi, đi uống rượu với ngươi là được chứ gì."
“Thế chứ, đây mới là đại ca tốt của ta!"
Tưởng Trường Bân cười ha ha, ưỡn ngực ưỡn bụng: "Phía trước nhanh tránh ra, nhanh tránh ra cho ta, nhìn cái gì mà nhìn, nói ngươi đó, còn cả ngươi nữa, ngươi nữa, ngươi ngươi ngươi... Tất cả đều tránh ra hết cho ta, đại tổng quản đi tuần, đụng vào người nào thì người nấy xui xẻo ta nói cho các ngươi biết..."
Thượng Thanh Vân lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, mặt mày nhăn nhó đi theo hắn.
“Ngươi nói nhỏ chút.”
“Hôm nay ta vui, phải lớn tiếng chút, cho dù Tổng đốc đại nhân có ở trước mặt ta cũng nói như vậy!"
Tưởng Trường Bân ngửa mặt lên trời cười to: “Đời người, quá khổ, quá mệt, quá phiền! Vậy thích nhất là lúc nào? Chính là lúc uống rượu! Rượu, chính là kì vật thiên cổ!"
“Thượng huynh, ngươi có biết, vì sao rượu là kì vật thiên cổ không?”

Thượng Thanh Vân mỉm cười: “Nguyện nghe kiến giải độc đáo của Cục trưởng Tưởng.”
“Thứ đồ uống như rượu này, trước khi uống, ta chính là một tiểu cục trưởng, nhìn thấy ai cũng đều gật đầu cúi người; nhưng mà! Sau khi uống..."
Tưởng Trường Bân cười ha ha: “Đừng nói cục “Tính Thuẫn gì đó... thành Phượng Hoàng gì đó, đất đai Trung Nguyên gì đót Ha ha ha, ngay cả đại lục Tỉnh Hồn, đều là của ta! Của ta!"
Cuối cùng Thượng Thanh Vân cũng không nhịn được cười ha ha: “Cục trưởng Tưởng, ngươi thật sự cũng là người giàu cảm xúc, luôn hành động theo suy. nghĩ, ý thích, không che đậy, không giả dối.”
“Đương nhiên, nếu không ta có thể kết bạn với Thượng lão ca ngươi sao?”
Tưởng Trường Bân cười, đột nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Thượng lão ca, hình như chúng ta quen biết cũng lâu rồi, ngươi nói xem khi ngươi mới gặp ta, ngươi có ấn tượng gì về ta? Cảm thấy Tưởng Trường Bân ta là người như thế nào?"
“Khi vừa mới quen...”
Thượng Thanh Vân cũng không cưỡng lại được bị hẳn dẫn dắt nhớ lại kí ức xưa, ánh mắt có chút xa xăm,nói:"... Vậy hẳn là mười chín năm trước?”
"Đúng, là mùa xuân của mười chín năm trước, là một mùa xuân vô cùng lạnh lẽo, đúng lúc tuyết rơi thì chúng ta gặp nhau lần đầu... Ta vừa nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy, đại ca cả đời này của ta, xuất hiện rồi! Gòn ngươi thì sao?” Tưởng Trường Bân nhớ lại, vẻ mặt tươi cười hỏi.
Sắc mặt Thượng Thanh Vân có chút méo mó, nói: “Tình hình cụ thể thật sự không nhớ nổi, chỉ nhớ được vào 19 năm trước có một tên mập... Đứng trước mặt ta, hoa tuyết tung bay, gió lạnh thổi... Sau đó ta phát hiện trên đỉnh đầu của tên mập đã trống mất một khoảng, lúc đấy tầm mắt không được tốt, ta còn nghĩ. Bông tuyết rơi lên đầu tên mập đấy vẫn chưa tan hết, nhìn kỹ lại thì hóa ra hẳn bị hói đầu..."
Nụ cười trên mặt của Tưởng Trường Bân lập tức đông cứng: “Thượng ca... Ngươi thật là...”

“Ha ha ha ha... Đùa thôi đùa thôi”
Thượng Thanh Vân ha ha cười lớn, cuối cùng cũng bắt đầu trêu đùa Tưởng Trường Bân, tâm trạng cực kỳ tốt, lời nói trở nên nhiều hơn.
“Ta đã đặt một cái nhà hàng nhỏ ở phía trước nơi ta hay đến, đồ ăn rất ổn."
Tưởng Trường Bân chỉ về phía trước, lập tức sụt sịt nói: “Thượng ca, ngươi nói xem ta... Là quan to đến mức nào chứ, đi đến những nơi cao cấp kia, khó chịu, cho dù chỉ là chụp một bức ảnh cũng không chụp được, haizzz... Hơn nữa ăn cơm không cần trả tiền gì hết, càng khó chịu! Tưởng Trường Bân ta, là loại không trả nổi tiền, ăn cơm băng tiền của người khác sao?”
Sắc mặt Thượng Thanh Vân vô vị, không tỏ rõ ý kiến.
“Hơn nữa, cán bộ lớn như ta có thể tùy tiện ăn cơm của khác được sao? Những người đó căn bản là mắt chó xem thường người khác.”
Tưởng Trường Bân hừ một tiếng, vỗ vỗ vào ngực của mình: “Ta chính là một gương mẫu cho việc quang minh chính đại, liêm khiết trong sạch, đặt lợi ích của tập thể lên trên lợi ích bản thân!”
“Hừm” Thượng Thanh Vân thở dài.
Có cảm giác thẳng cha này nói nhiều thật.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.