Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 365: Một bình rượu xái 2




Ngô Thiết Giang đã ngây người ra như phỗng, thật lâu sau, giật mình một chút, khổ sở van nài nói: “Tả ca, đó là bảo vật tích trữ bao năm của ta đó.
“Cái gì mà tích trữ của ngươi hở?”
Vẻ mặt Tả Trường Lộ tức khắc ngạc nhiên: “Dữu Tử nói đưa cho ngươi lúc nào cơ? Lúc ấy ta để lại, vốn chính là của ta mới đúng?”
Lập tức sắc mặt trở nên khó coi: “Ngươi muốn ngầm chiếm đoạt đồ của ta?”
Ngô Thiết Giang có một loại xúc động muốn tự. sát ngay tại chỗ.
Sao lại thành của ngươi rồi? Ở trong nhẫn ta nhiều năm vậy rồi, đồ ta còn không nỡ dùng, sao tự nhiên đùng một cái lại thành của ngươi rồi?
Nhưng mà...
“Không... không dám”
“Vậy là đúng rồi..." Tả Trường Lộ nói: “Cái long gân kia, ước chừng dài khoảng mười trượng, ngươi đánh xong hai thanh chùy, còn dư lại được bốn lăm mét đó”
“Tả ca”
Ngô Thiết Giang cúi mình chắp tay thi lễ, khóc lóc kể lề: "Cháu trai nói rồi, dây xích chỉ căn dài mười mét là đủ rồi. Cái long gân kia bảy mươi trượng, là hai trăm mốt mét... Trừ đi hai mươi mét, hắn là vẫn còn một trăm chín mươi mét mới đúng mà. Sao ta chỉ còn lại tốn lãm mét nữa?”
Tả Trường Lộ cả giận nói: “Ngô Thiết Giang ngươi quả nhiên muốn tham ôi Con trai ta rõ rằng nói rằng mấy chục mét là đủ rồi
Lập tức thở dài: “Ở giữa ngươi làm một cơ quan, có thể phất mười mét, cũng có thể phất hai mươi mét, cũng có thể phất ba mươi mét... Chẳng phải thành rồi sao?"

Ngô Thiết Giang lòng đau muốn chết: “Vậy rốt cuộc muốn bao nhiêu mét?"
“Một cái năm mươi mét. Tổng cộng một trăm mét, giữ lại cho ngươi một trăm mốt mét, này dù sao cũng được rồi chứ?"
Tả Trường Lộ cả giận nói: “Ta đã sớm biết, kiểu thợ thủ công như ngươi bình thường đều thích giữ lại vật liệu tốt của khách, không ngờ Ngô Thiết Giang ngươi, vậy mà cũng là loại người này, thôi, thôi, để lại cho ngươi một nửa.”
Ngô Thiết Giang chán nản ủ rũ: “Được rồi”
“Sau này cháu trai ngươi nếu muốn dùng, lại đi Tìm ngươi lấy”
"... Được.”
Ngô Thiết Giang trong lòng quyết định chủ ý.
Làm xong một món này của ngươi, ta sẽ lập tức cao chạy xa bay, một nhà các ngươi cả đời này cũng đừng hòng tìm thấy ta! Còn muốn dư lại cơ à?
Mơ đi!
“Không còn chuyện gì nữa rồi chứ?" Ngô Thiết Giang vẻ mặt khó coi
“Có...”
“Còn sao?” Ánh mắt Ngô Thiết Giang cũng trợn ra luôn rồi.
Chỉ thấy vẻ mặt Tả Trường Lộ ngượng ngùng, khó mà mở miệng, nói: "Ngươi xem lưỡi kiếm kia của cháu gái ngươi ấy, ta cũng chỉ nói chuyện rèn kiếm, nhưng mà kiếm phải có vỏ chứ, nếu không thì cũng không khéo, không mỹ quan nha, vả lại một cô bé, mang theo một thanh kiếm sáng chói cũng không dễ nhìn nhỉ? Chị dâu ngươi nhớ, chỗ ngươi hình như năm đó từng thu được lông da của... Huyền Băng Chu Tước?”
Huyền Băng Chu Tước?
Kia chính là thần thú trong truyền thuyết đấy!
Cũng chỉ thấp hơn một một bậc so với Phượng Hoàng trong truyền thuyết thôi!
Cũng bởi vì lý do này, Huyền Băng Chu Tước còn có tên gọi là = Băng Hoàng!. ngôn tình hay
Mà dùng lông vũ của Băng Hoàng rèn vỏ kiếm, không chỉ là vấn đề lộng lẫy, chỉ cần đeo tùy thân, là có thể hấp thụ uy năng thuộc tính Băng của trời đất, truyền vào trong thân thể của chủ nhân.
Cho dù là tiếp nhận không nổi nữa, cũng sẽ gột rửa kinh mạch lặp đi lặp lại, mở rộng khí mạch.
Đây không thể nghỉ ngờ chính là diệu phẩm tối cao võ giả thuộc tính Băng tha thiết ước mơ, không biết bao nhiêu người thăm nghĩ hi vọng được một cọng lông vũ Băng Hoàng, năm mơ cũng có thể cười tỉnh luôn!
Mà bên này... lại muốn rèn một cái vỏ kiếm!

Vẻ mặt Ngô Thiết Giang co quắp lại, lòng đau hết sức, vẻ mặt biến đổi không ngừng.
“Nếu không thì đợi ăn cơm xong rồi lại trò chuyện tiếp? Để chị dâu ngươi đích thân trò chuyện với ngươi?” Tả Trường Lộ nói.
“Không thành vấn đề!”
Ngô Thiết Giang lập tức điên cuồng vỗ ngực: “Chẳng qua chỉ là một cái vỏ kiếm, không tốn bao nhiêu, ta làm cho cháu gái là được!"
Cốt Giao Long cũng đã lấy ra rồi, cũng không thiếu chút đó!
Dù sao kết cục đã định sẵn sẽ mất nhiều 'máu', không bằng thẳng thắn một chút.
“Ngươi có lòng rồi."
Tả Trường Lộ có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc ngươi cứ quá thẹn thùng rồi, ngươi nói, đi ăn bữa cơm trong nhà, cũng không tốn chuyện gì mà...”
Ngô Thiết Giang cười khổ ha hả.
Còn không dám mở miệng, sợ rằng vừa mở miệng một cái, là có thể nhổ ra cả mật đẳng của mình.
Nam Tiểu Hùng đi ăn được bữa cơm, bây giờ trực tiếp bị dọa sợ tới nỗi chạy sang bên Vu Minh kia luôn rồi, ta nào còn dám đi!
Ta nhà nhỏ, nghề nhỏ, một kẻ nghèo hèn, cộng thêm cánh tay nhỏ, chân nhỏ, nếu thật sự phải đi ăn bữa cơm này, chỉ sợ...
Nghĩ thôi cũng đã rùng mình vài cái liên tục.
Nơi này, tuyệt đối không được ở lâu!
Tối ta cũng không ngủ nữa, không tụ luyện, dốc sức ứng phó làm việc, chỉ căn rèn xong vũ khí của hai đứa nhóc này rồi, lập tức chạy lấy người, một giây cũng không lưu lại!
"Aizz, chị dâu ngươi nói ấy...” Tả Trường Lộ nói

“Chị dâu ta..."
Mặt Ngô Thiết Giang đã biến thành trắng bệch, lắp ba lắp bắp nói: “Chị dâu ta... còn nói gì nữa?”
“Chị dâu ngươi nói, vỏ kiếm cũng không cần rèn thành quá lộng lẫy... Nếu làm người khác vừa nhìn liền nhận ra cũng không tốt, không phải sao, sẽ bị người khác đoạt đấy, tu vi cháu gái ngươi quá yếu”
Tả Trường Lộ thở dài liếng: "Chị dâu ngươi, cũng là lo lắng cho hai đứa nhóc này đủ điều. Quá nuông chiều chúng nó rồi, có lúc ta cũng không nhìn nổi luôn”
Ta càng không nhìn nổi đây!
Ngô Thiết Giang trong lòng oán thăm không thôi, nhưng ngoài miệng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không ra ngoài đoạt đồ là được, vỗ ngực hai lần, hào phóng nói: “Tả ca, ngươi trở về bảo chị dâu cứ yên tâm đi, chuyện này, ta thầu toàn quyền, ta làm nhiều năm vậy rồi, chẳng lẽ lại không thể tưởng tượng được. một tầng này?!"
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”
Tả Trường Lộ nói: “Vây ta trở về nói với chị dâu ngươi, ngươi đã hứa sẽ quét một tầng Ám Ma Ngân rồi, rất cảm ơn người anh em, đây chính là đã giải quyết được phiên toái lớn rồi."
“Ám... Ám Ma Ngân?”
Ngô Thiết Giang khó thở lên: “Ta đồng ý... khi nào cơ?”
“Ngươi nói gì cơ? Aizz, đây trên mấy ngày tuổi rồi, lỗ tai cũng không thính nữa rồi, dám chắc là mấy ngày mệt quá rồi, nói không chừng phải để chị dâu ngươi đến giúp trông quán, ta nói với ngươi nè, thật ra việc. buôn bán chị dâu ngươi còn giỏi hơn cả ta đó...” Tả Trường Lộ cười bất đắc dĩ.
“Đừng! ~"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.