Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 353: Cửu cửu miêu miêu chùy 2




Tả Trường Lộ ở bên cạnh nói tiếp: "Lão Ngô.”
Quai hàm Ngô Thiết Giang run lên, nói: "Hả? Tả ca?”
“Chúng ta đều là hàng xóm, sau này có chuyện gì thì phải phối hợp chặt chẽ.”
Tả Trường Lộ nói với ý tứ sâu xa: “Vũ khí của hai đứa, người làm chú này nhất định phải hao tâm tổn trí nhiều, những vật liệu kia chúng ta chưa chuẩn bị xong, ngươi có thể giúp đỡ ứng trước một chút
Tả Trường Lộ vỗ vỗ vai Ngô Thiết Giang, nói: “Chờ chế tạo xong chúng ta cùng tính sổ cái một lượt, ta đưa hết cho ngươi, kèm theo tiền công”
Ngô Thiết Giang trợn to hai mắt: “Nhưng ta...”
Tả Trường Lộ cười híp mắt nói: “Cũng chỉ là một đôi búa, mấy thanh kiếm, còn có một vài ám khí vụn vặt mà thôi, có thế có cái gì chứ, ta biết ngươi muốn nói bỏ đi, nhưng cũng không thể làm thế được, dù sao cũng đã yêu cầu ngươi bỏ ra rất nhiều khổ cực, mệt nhọc, không có công lao cũng có khổ lao, ta làm sao có thể yêu cầu ngươi làm việc không công?”
Ai nói quên đi? Ta nói bao giờ? Nhìn ngươi nói chuyện đạo đức tốt, không ngờ muốn ta làm việc không công...
Ngô Thiết Giang đỏ mặt: “Không phải, ta nói..."
“Ta biết ngươi có, biết mà”
Tả Trường Lộ ngắt lời, nói: “Sao thợ rèn có thể thiếu vật liệu, ngươi nói đúng không?”
Ngô Thiết Giang giãy dụa: "Nhưng những thứ này..."
“Ta hiểu” Tả Trường Lộ cười nói: "Cứ quyết định như vậy đi”
Ngô Thiết Giang mặt đỏ tới mang tai: “Sao...”

Tả Trường Lộ nói: “Sau khi xong việc, ta nhất định bảo chị dâu ngươi làm mấy món ngon, mời lão Ngô. ngươi ăn một bữa thịnh soạn, hai anh em chúng ta ai đi theo ai, ha ha ha...”
Sắc mặt Ngô Thiết Giang lập tức bạc đi, một chút sức lực lập tức để lộ ra, sững sờ một lát, iu xìu nói: "Ăn một bữa gì thì thôi đi, ta tận tâm tận lực vậy”
Tả Trường Lộ: "Vậy thì tất cả kính nhờ người anh em tốt.”
"Ông chủ Tả quá khách khí, nên làm, nên làm”
Ngô Thiết Giang vặn vẹo khuôn mặt, dùng một loại vẻ mặt muốn khóc nhìn Tả Trường Lộ: “... Quá phải rồi."
“Anh em tốt!”
Tả Trường Lộ vỗ vỗ vai Ngô Thiết Giang: “Sau này chúng ta thường xuyên qua lại."
Ngô Thiết Giang đặt mông ngồi trên ghế, nói lẩm bẩm: "Gia sản ta thật sự không dày... Nào dám...”
Tả Trường Lộ cười ha ha, nói: "Không nói những chuyện này nữa, khách khí. Như vậy, ngươi xem kiếm của con gái và kiếm của con trai ra, mấy ngày có thể hoàn thành?”
Ngô Thiết Giang tính toán một lúc, nói: “Mấy món bảo kiếm này đơn giản, ba ngày đi, ba ngày gần như là có thể hoàn thành. Nhưng đôi chùy kia khá là phiền toái.."
“Ta biết tồi”
Tả Trường Lộ nói rất sảng khoái: "Vậy ba ngày sau ta đến lấy, mang thẳng về nhà, hai đứa này còn phải tu luyện. Không cần chúng nó đến”
“Được thôi”
Tả Trường Lộ nói: "Hai người các ngươi quay về đi, nên làm gì thì đi làm đi. Tả Tiểu Đa, ngươi không phải còn đến trường sao?”
Tả Tiểu Đa gãi đầu một cái: “Buổi chiều ta xin nghỉ.."
Nhìn đồng hồ vẫn chưa tới hai giờ rưỡi, nói: “Hay là ta đi thẳng đến trường?”
Tả Tiểu Niệm cũng ngoan ngoãn nói: "Ta đi tìm sư phụ.”
“Đi đi, đi đi”
Tả Trường Lộ đuổi thẳng một đôi nam nữ đi.
Thấy hai người đã biến mất, Ngô Thiết Giang mới xìu mặt, vành mắt đã đỏ hết, có loại cảm giác rưng rưng muốn khóc: "Tả ca, ngươi đây không phải bẫy người sao...”
Tả Trường Lộ áy náy nói: “Người anh em, xin lỗi, bây giờ trọng trách một nhà già trẻ lớn bé đều dồn lên vai Tả ca ngươi, thật sự là gia đình địa chủ cũng không có lương thực thừa, ngươi không biết Tiểu Đa cái tên đó một bữa cơm có thể ăn hết bao nhiêu đâu, Tả ca nghèo đến mức sắp phải đi bán máu, nếu ngươi thật sự cảm thấy khó xử, buổi tối bảo chị dâu ngươi xào hai món ăn, vợ chöng chúng ta cảm ơn ngươi..."
“Ngươi về trông cửa hàng đi.”
Ngô Thiết Giang đẩy thẳng Tả Trường Lộ ra ngoài: “Uống rượu cái gì, đánh chết ta cũng không dám đến Ngươi làm việc ngươi, ta làm việc, ta làm việc cũng không được sao?”

“Ha ha, vất vá rồi”
Tả Trường Lộ cũng đi rồi.
Cuống họng than thở của Ngô Thiết Giang sắp bốc khói, cuối cùng bắt đầu cam chịu số phận làm việc.
“Đây đều là số mệnh!”
...
Leng keng, leng keng...
Chú Ngô bắt đầu làm việc chính thức, hơn nữa hiệu suất làm việc cực cao cực nhanh.
Dù sao bây giờ trong lòng hẳn cũng chỉ có một ý nghĩ, tập trung tỉnh thần.
“Dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành công việc, sau đó mau chóng rời khỏi nơi này!”
“Chỗ này thật sự không phải nơi tốt lành, quá đáng sợ!
“Ở thành phố này, mỗi phút mỗi giây đều có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía..."
“Bữa cơm kia, càng tuyệt đối không thể ăn”
Đang làm việc đổ mồ hôi như mưa lại cảm thấy bóng người trước mắt lóe lên, Tả Trường Lộ lại tới nữa rồi, ung dung bước tới, bước chân thư thả, chắp hai tay sau lưng, tấm tắc nói: “Lão Ngô, đang bận gì đấy?"
Ngô Thiết Giang không thể làm gì khác hơn là thẳng eo lên: “Đang bận”
"Ừ, lão Ngô. Ta nghĩ... Vũ khí của hai đứa nhỏ”
Tả Trường Lộ cau mày suy nghĩ rất lâu mới nặng rề nói: "Ngươi ký tên thì miễn đi”

Ngô Thiết Giang trợn mắt lên: "Cái gì? Hai thần khí ông đây tự tay chế tạo, thậm chí ngay cả cái tên cũng không thể lưu lại? Vợ chồng các ngươi bắt nạt người khác cũng có mức độ thôi chứ?"
'Tả Trường Lộ hẳng giọng một cái: “Ngươi có thể ký tên ở nơi khác cho hai người bọn họ, ví dụ như ký trên giấy. Ta bảo hai người bọn họ giữ cẩn thận, giữ gìn kỹ vật quý giá."
Ngô Thiết Giang liếc mắt: “Ý gì?”
“Ta cảm thấy như vậy."
Tả Trường Lộ nói: “Ngươi nói hai loại vũ khí này, có phải là độc nhất vô nhị trên thế giới...”
Hân nhìn Ngô Thiết Giang với ý tứ sâu xa.
Sắc mặt Ngô Thiết Giang lập tức thay đổi, tập trung suy nghĩ một lát, nói: “Vẫn là suy nghĩ chu đáo”
“Ừ, hiểu rõ chưa, nếu ngươi cố ý để lại tên...”
“Ta biết rồi, ta nhất định không để lại tên”
Ngô Thiết Giang hiểu rất rõ: “Một trai một gái này quả nhiên là nhân trung long phụng, được trời cao ưu ái, nhưng đồng thời đi đôi với sát kiếp dữ dội; Một khi đến giai đoạn Niết Bàn, con đường phía trước tất nhiên là con đường gió tanh mưa máu, thường kết bạn xung quanh.
“Tả lão đại, không thể không thừa nhận, ngươi nói rất đúng. Nếu như ta để lại tên thì sẽ ràng buộc nhân quả với đôi nam nữ này, sẽ có thể khiến ta liên lụy dẫn đến tử kiếp, khúc này nên lảng tránh, ngươi nói đúng.
Tả Trường Lộ chậm rãi gật đầu, sự lo âu trong mất chợt lóe lên: “Đúng, nếu hai người bọn họ có thể, vượt qua kiếp nạn, sau lần đó cả đời nhuốm máu dữ dội... Đặc biệt là Tiểu Đa, sát tính quá mạnh mẽ. Mà vũ khí của hẳn là sát khí bên trong vũ khí; Ngươi với tư cách là người chế tạo ra sát khí, bản thân cũng đã ở trong nhân quả, nếu còn ký tên nữa...”
“Là đạo lý này. Nhưng hai người các ngươi là cha me ruột, e rằng nhân quả này...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.